Lão đầu nhi bán đậu
hũ họ Trần, năm nay đã 50, lão bà mất sớm, nữ nhi thì xuất giá, nhi tử
thì tham gia quân ngũ, trong nhà hiện giờ chỉ có mình ông ta, mỗi ngày
dựa vào bán đậu hũ mà kiếm vài đồng tiền duy trì sinh kế.
Trước kia, mỗi buổi sáng chỗ đầu tiên ông ta đi chính là Lưu gai, Lưu Thành
Mậu thiện tâm, lại có vài phần giao tình với ông nên mỗi lần đều bất
chấp tất cả lấy hơn nửa xe đậu hũ của ông ta, còn dư lại Trần lão đầu
nhi lại đi qua phố, qua hẻm cũng cơ bản có thể bán sạch.
Nhưng hiện tại Lưu gia không còn, đã nhiều ngày nay, mỗi ngày ông ta làm đậu
hũ đều sẽ còn thừa hơn nửa, chính mình ăn không hết đành chia cho hàng
xóm, còn đống còn lại đành nhìn chúng bị hỏng mất. Nhìn đám đậu hũ bị
hỏng, Trần lão đầu nhi đau lòng đến muốn mệnh, không chỉ có vì chính
mình, càng vì hơn hai mươi mạng người của Lưu gia kia. Ông ta vốn tưởng
bọn họ chỉ mất tích, trong lòng còn ôm chút hy vọng, nhưng hôm nay tận
mắt nhìn thấy thi thể người nhà họ Lưu, thì hy vọng này hoàn toàn bị phá vỡ.
Cả ngày hôm nay trong đầu ông ta đều là bộ dạng tứ chi vặn vẹo, khuôn mặt dữ tợn, chết không nhắm mắt của
bọn họ. Đặc biệt là Lưu Thành Mậu, hai tay ông ta cao cao hướng về phía
trước giống như đang cố giãy dụa, nhưng rốt cuộc cũng không chống lại
được, miệng mũi vẫn bị nước bùn tràn vào, chết chìm trong hồ sen chỉ có
vài thước cao ở sau Lưu phủ.
Rõ ràng vào
một ngày buổi sáng nửa tháng ông ta còn cười tủm tỉm nói giỡn với mình,
“Trần lão ca, đậu hũ của ngươi làm càng ngày càng tốt, hiện tại mỗi bữa
cơm mà không có nó thì Tiểu Nguyệt sẽ không chịu. Ngươi xem, nha đầu kia ăn đến trắng trẻo mập mạp, đều là do đám đậu hũ của ngươi làm đó.” Lúc
hắn nói lời này, tiểu nha đầu Tiểu Nguyệt kia đứng dưới khuỷu tay hắn,
dùng ngón tay chọc chọc cái bụng tròn vo của cha nàng, cười đến hai mắt
cong cong, tỏa ánh sáng lập lòe, “Trần bá bá, ngài xem bộ dáng hiện tại
của cha ta, thế mà còn không biết xấu hổ bảo ta béo, ngài thấy có phải
buồn cười không?”
Lúc đó, người một nhà
bọn họ hoà thuận vui vẻ cỡ nào, nhưng hiện tại Tiểu Nguyệt mất tích,
những người khác đã biến thành một đám thi thể hôi thối lấp đầy bùn đen. Trần lão đầu nhi không rõ rốt cuộc là vì sao, lại cũng không dám nghĩ
sâu hơn, vì thế ông ta đơn giản mua một bầu rượu sớm về tới nhà, tùy
tiện nấu hai món nhắm, ngồi bên bàn tự rót rượu uống, vừa uống vừa lau
nước mắt.
Uống được vài chén, đầu óc ông
ta liền có chút hôn mê, trong lúc hoảng hốt, ông ta thấy Lưu Thành Mậu
an vị ngồi ở đối diện, một bên kêu ông ta “Lão ca lão ca”, một bên cầm
lấy ly rượu nâng lên, giống như vài thập niên trước, một chút cũng không thay đổi.
Trần lão đầu nhi xoa xoa khóe
mắt ướt nước, “Thành Mậu, ngươi sao lại gấp gáp như thế, rượu cũng chưa
cùng lão ca uống một hồi vui vẻ đã đi rồi. Nhớ năm đó hai huynh đệ chúng ta bị mười mấy thằng nhãi con Liêu quốc phục kích, cũng không thất thủ, đánh bọn chúng đến hoa rơi nước chảy, nhưng hiện tại, thế đạo thái bình hơn nhiều, ngươi còn xây được cơ nghiệp lớn như thế, sao trong một đêm
đã đi rồi.”
Nói tới đây, bi thương từ
trong lòng ông dâng lên. Ông đứng dậy, cầm hai cái ly ra, rót đầy ba ly
rượu, đi đến cạnh cửa, đem chúng rót vào trong viện, trong miệng thấp
giọng khóc: “Thành Mậu, ngươi đi đường may mắn, lão ca hôm nay lấy rượu
đưa ngươi lên đường, ngươi ngàn vạn đừng ghét bỏ.”
Vừa dứt lời, chợt một đạo gió lạnh từ trong viện tiến vào, ngay sau đó,
Trần lão đầu nhìn thấy bên cạnh tường viện có một một cái bóng trắng mơ
mơ hồ hồ đang đứng, theo cơn gió kia mà lắc qua lắc lại, rung rinh,
giống như không thể đứng thẳng.
Ông ta
nheo đôi mắt có chút mờ mịt lại, cẩn thận nhìn thì thấy người kia thân
hình cao lớn, thân thể hơi béo, mặt tròn xoe, chẳng phải Lưu Thành Mậu
thì là ai.
Trần lão đầu nhi kinh ngạc
nhảy dựng, miễn cưỡng ổn định tâm thần, nhẹ giọng hô tên của người kia,
“Thành Mậu, là ngươi sao? Ngươi có phải trong lòng không bỏ được cho nên trở về nhìn lão ca hay không?”
Bóng
trắng kia khẽ run lên, phát ra tiếng nức nở như có như không, trong
khoảnh khắc, ông ta đột nhiên mở miệng, ra sức mà kêu cái gì đó với Trần lão đầu nhi, nhưng thanh âm của ông ta từ yết hầu phát ra lại giống như bị gió cuốn đi, mặc cho Trần lão đầu nhi nghiêng tai lắng nghe thế nào
cũng không nghe được gì.
“Thành Mậu,
ngươi là không bỏ được Tiểu Nguyệt sao? Ngươi yên tâm, lão ca từ ngày
mai sẽ tìm nàng, chỉ cần nàng còn sống thì ta sẽ dùng bộ xương cốt già
này để đem nàng trở về cho ngươi.” Trần lão đầu căm giận lập lời thề.
Nhưng vừa nghe xong lời ông ta, hồn phách Lưu Thành Mậu không những không
bình tĩnh mà ngược lại còn càng thêm nôn nóng. Ông ta lắc đầu, còn hướng Trần lão đầu nhi kêu ra mấy chữ, đôi mắt trừng thật lớn, trừ bỏ lo âu
còn có sợ hãi thật sâu.
Trần lão đầu nhi đi về hướng Lưu Thành Mậu, rốt cuộc từ khẩu hình của ông ta nhìn ra được ông ta muốn nói gì với mình.
Ông ta nói: Chạy mau, chạy mau……
“Chạy mau?” Trong lòng Trần lão đầu nhi niệm hai chữ này, ông ta vốn đã hơi
say, hơn nữa hai chữ này không đầu không cuối, cho nên trong lúc nhất
thời ông ta không hiểu ý tứ của Lưu Thành Mậu.
Cho nên giờ phút này, ông ta ngây ngốc nhìn hồn phách của bạn cũ, trong
miệng phát ra hai âm tiết tương tự, “Chạy mau, Thành Mậu, vì sao lại
muốn ta chạy mau?”
Lúc nói ra những lời
này, trong đầu ông ta đột nhiên thanh tỉnh, bởi vì ông ta nhìn thấy một
cánh tay khô vàng vươn ra từ chân tường, gắt gao bám lấy mắt cá chân của Lưu Thành Mậu. Cánh tay kia rất nhỏ, giống của hài đồng chưa tròn một
tuổi. Nhưng dù kích thướng tương tự nhưng cánh tay này lại cổ quái, có
điều cổ quái chỗ nào thì Trần lão đầu nhi nghĩ không ra được.
Giờ phút này, trừ bỏ phát ra một tiếng kêu sợ hãi thì ông ta không làm gì
khác được, thân thể như bị đông cứng, cứ thế đứng lặng tại chỗ, vẫn
không nhúc nhích, thẳng đến khi thân hình nửa trong suốt của Lưu Thành
Mậu như một làn gió biến mất trước mặt ông ta thì ông ta mới mềm nhũn
chân mà ngã ngồi trên đất, nửa ngày không dậy nổi.
Qua hồi lâu, Trần lão đầu nhi mới lại nhìn về phía sân, chỗ Lưu Thành Mậu
vừa mới xuất hiện giờ trống rỗng, nửa thân ảnh đều không có. Ông ta dụi
dụi mắt, lại nhìn tỉ mỉ vào chỗ kia: Chẳng lẽ mới vừa rồi là mình hoa
mắt? Hay do men rượu khiến ông ta xuất hiện ảo ảnh? Hoặc do lớn tuổi
rồi, trong lúc ngắn ngủi đã ngủ gật mà bản thân không phát hiện ra?
Sau khi trầm tư suy nghĩ, Trần lão đầu nhi rốt cuộc hạ quyết tâm, đem sự
kiện vừa rồi trở thành một giấc mộng quái dị ly kỳ, liều mạng muốn quên
đi, vứt nó ra sau đầu.
Nhưng lúc trở lại
trong phòng, ông ta cũng không còn tâm tình mà uống rượu, vội thu thập
chén đũa, tắt đèn, lên giường đi ngủ sớm. Vừa mới khép lại hai mắt, chóp mũi ông ta chợt truyền đến một trận tanh tưởi, ngay sau đó trên mặt
chợt lạnh, một cái tay nhỏ sờ soạng bò lên trên khuôn mặt già nua của
ông ta.