“Trời sắp mưa sao?”
Trình Mục Du đi đến bên cửa sổ, nhìn không trung bay đầy mây đen, “Thời
tiết này sao nói đổi liền đổi, rõ ràng vừa rồi còn tốt mà.”
Tưởng Tích Tích đứng ở bên cạnh hắn, nhìn đám mây đen kia giống như đang họp
chợ mà tụ lại, rơi xuống càng ngày càng thấp, “Xem ra sắp có một trận
mưa to, đại nhân, ngài vẫn nên nghỉ ngơi sớm đi, hiện tại đã là giờ sửu, cách hừng đông còn vài canh giờ nữa thôi, sáng sớm ngày mai chúng ta
còn phải đến Lưu nhà giàu ở đây nữa kìa.”
Một tia chớp từ không trung nổi lên, chiếu sáng khuôn mặt của Trình Mục Du. Tưởng Tích Tích nhận thấy trên mặt hắn lướt qua một tia lúng túng và
bất an, vội trừng mắt thật lớn hỏi, “Đại nhân, ngài có phải có tâm sự gì không?”
Trình Mục Du nhìn tầng mây thấp ở ngoài cửa, “Một đường này chúng ta đã hỏi thăm hết, nhưng vẫn không
thấy tin tức của Sử Phi cùng Sử Kim, mới vừa rồi ta còn tìm tiểu nhị của khách điếm hỏi chuyện, hỏi hắn mấy ngày gần đây có thấy hai nha dịch
đến từ nơi khác không nhưng hắn cũng nói là không thấy. Vì thế ta có một dự cảm đặc biệt không tốt, đó chính là Sử Phi cùng Sử Kim có lẽ đã gặp
phải bất trắc. Nếu may mắn thì bọn họ đang bị nhốt ở chỗ nào đó không
thể thoát thân, nếu không may thì……” Hắn bỗng dưng ngẩng đầu, đôi mắt
thâm thúy nhìn về phía Tưởng Tích Tích, “Tích Tích, ta thật sự không dám nghĩ.”
Tưởng Tích Tích hoảng sợ, trong
mắt nàng thì Trình Mục Du luôn có bộ dáng tứ bình bát ổn khi gặp chuyện, giống như hắn đã định liệu được từ trước. Một đường tới đây nàng cũng
không thấy hắn lộ ra cảm xúc bi quan. Nhưng hiện tại nghe hắn nói chuyện lại hơi có chút ủ rũ thì nàng tức khắc khẩn trương hơn, “Đại nhân, làm
sao bây giờ? Chúng ta có cần đến nhà giàu họ Lưu kia luôn bây giờ không? Nghe ngài nói như thế, thuộc hạ rất lo lắng. Hai người bọn họ nếu thật
sự xảy ra chuyện thì làm sao mới tốt đây.”
Trình Mục Du trầm tư lắc đầu, “Đã mấy ngày rồi, đợi thêm mấy canh giờ nữa
cũng không sao, nửa đêm qua đó nhất định sẽ gây ra động tĩnh không nhỏ,
huyện thành này lại không lớn, nếu để lộ ra tiếng gió gì thì nói không
chừng sẽ càng bất lợi hơn cho bọn họ.”
Tưởng Tích Tích gật gật đầu, “Đại nhân suy nghĩ chu toàn, vậy thừa dịp này
chúng ta nhanh chóng ngủ nhiều một chút, ngày mai có khả nawg còn có một hồi ác chiến phải đánh.” Dứt lời, nàng lấy ra một bình sứ nhỏ màu
trắng, “Đây là bình an cao, lão gia phân phó để đại nhân bôi lên chỗ đau mỗi ngày, bôi đủ hai tháng thì vết thương mới coi là khỏi hẳn. Có điều
thuộc hạ thấy hiệu quả của nó kém xa thuốc của Yến cô nương, uổng công
lão gia còn nói nó là thứ tốt do biệt quốc tiến cống, cực kỳ quý hiếm……”
Trình Mục Du nhàn nhạt quét mắt nhìn bình sứ kia, “Để xuống đó, nơi này tuy
đơn sơ, nhưng ít nhất có cái giường, ngươi cũng đi ngủ sớm đi.”
Tưởng Tích Tích hành lễ, rời khỏi phòng. Trình Mục Du cầm lấy lọ thuốc ở trên bàn, vừa định mở ra thì lại nghe thấy một trận sấm rền vang mang theo
tư thế phá hủy tất cả truyền đến từ Tây Bắc, vang vọng phía chân trời.
Hắn vốn tưởng rằng mưa sẽ rơi xuống theo nhưng thẳng đến khi bôi thuốc
xong mà bên ngoài vẫn chỉ có sấm sét ầm ầm, nửa giọt mưa cũng không
thấy.
***
Sáng sớm ngày hôm sau,
bốn người Trình Mục Du liền tới nhà giàu họ Lưu, Từ Tử Minh vốn dĩ kiên
trì muốn đi cùng nhưng Trình Mục Du thẳng thắn nói cho hắn rằng lấy tình trạng hiện tại của hắn thì không những không giúp được gì mà ngược lại
sẽ trở thành trói buộc của bọn họ. Từ Tử Minh nghe lời hắn vì thế ngoan
ngoãn ở lại khách điếm, tĩnh tâm dưỡng thương.
Tòa nhà của Lưu gia có đến hơn một mẫu, từ ngoài nhìn vào thấy cả tòa nhà
uy nghiêm cao lớn, chỉnh tề đoan trang, hai con sư tử đá ngạo nghễ đứng ở cửa càng cho thấy khí phái của chủ nhân.
Tưởng Tích Tích nhìn hai chiếc đèn lồng đỏ đang lay động theo gió, nhỏ giọng
nói, “Đại nhân, Lưu gia cũng thật là đủ khoe khoang, ở một tiểu huyện
thành rách nát này mà lại xây một tòa sân viện khí phái thế này.”
Trình Mục Du cũng nhìn đèn lồng như Tưởng Tích Tích, chẳng qua ánh mắt hắn
lại bị một tầng tro bụi dày ở trên đó hấp dẫn, “Tòa nhà của Lưu gia được xây dựng hùng vĩ thế này, nhưng vì sao đèn lồng trước cửa lại giống như mấy ngày chưa đổi thế này.”
Nghe vậy,
Tưởng Tích Tích cũng phục hồi tinh thần lại, “Đúng vậy, đại nhân, chẳng
lẽ người của Lưu gia đều không ở đây sao? Chẳng nhẽ không có ai ở trong
nhà sao?”
Đang nghĩ ngợi thì phía bắc có
một lão đầu nhi đẩy xe tay đi tới, trên xe là mấy khối đậu hũ được che
bằng một tấm vải bố màu trắng. Ông ta vừa rao bán đậu hũ đến vang trời
vừa đi về hướng Lưu gia. Đi đến cửa viện, thấy mấy người đang đứng lặng ở đó, lão đầu nhi kia đứng lại, lau mồ hôi trên đỉnh đầu hỏi, “Mấy người
các ngươi vây quanh cửa Lưu gia làm gì thế?”
Tưởng Tích Tích sợ ông ta phát hiện ra thân phận nên vội cười nói, “Lão bá,
chúng ta là bà con xa của Lưu gia, một đường bôn ba đến đây, chỉ muốn
tìm người thân.”
Lão đầu nhi đánh giá bọn họ một phen, rồi mới vuốt chòm râu rậm, “Tìm người thân hả? Ta thấy các ngươi đây là mang giỏ tre đi múc nước rồi, hai mươi mấy người của Lưu
gia đã mất tich mấy ngày nay, huyện lệnh đại nhân cũng đều tìm không
thấy, các ngươi làm thế nào tìm được.”
Nghe được lời này, Tưởng Tích Tích chấn động, “Người của Lưu gia đều mất tích rồi sao?”
Lão đầu nhi kia lau lau mặt, không chút để ý nói, “Còn không phải thế sao,
đã mất tích hơn nửa tháng rồi. Mấy người hàng xóm của Lưu gia thấy không có người đi ra ngoài liền vào cửa xem xét, ai biết được bên trong không có nửa bóng người. Đúng rồi, trên bàn của Lưu gia còn bày đầy đồ ăn,
hàng xóm phát hiện đống đồ ăn đó đều đã thiu, giống như đã để đó mấy
ngày. Ngoài ra quần áo bên trong vẫn còn, đồ dùng cũng không thiếu, cửa
lớn cũng đóng cẩn thận, có thể thấy người Lưu gia không phải bỏ đi. Một
tòa nhà đang yên lành, cái gì cũng vẫn còn, chỉ có người là không thấy,
các ngươi nói có kỳ quái hay không?”
“Huyện lệnh đại nhân cũng không tìm được người sao?” Tưởng Tích Tích nôn nóng hỏi.
Lão đầu nhi lắc đầu, “Hàng xóm cảm thấy tình huống của Lưu gia không thích
hợp nên cùng ngày đã báo quan, nhưng vị huyện lệnh kia phái nha dịch đến tìm mấy ngày nhưng vẫn không tìm thấy người nào, vì thế liền cho rằng
bọn họ là muốn đi xa nhưng vì gấp quá nên chẳng kịp mang theo thứ gì,”
nói tới đây, lão đầu nhi hướng ven đường phi một ngụm, “Các ngài nói xem thế này gọi là gì? Một lão bán đậu hũ như ta còn hiểu chuyện của Lưu
gia cũng không đơn giản như thế, ấy vậy mà vị huyện lệnh lão gia, lại
chỉ tìm mấy ngày liền qua loa chấm dứt vụ án, đúng là đồ ngu ngốc. Ta
nghe nói, mấy ngày nay, hắn mới vừa đón một di nương mới vào cửa, cả
người đều chìm trong ôn nhu hương không bò ra nổi, làm sao còn bận tâm
đến chuyện của bình dân áo vải như chúng ta chứ.”
Nghe ông ta mắng xong, Trình Mục Du ở một bên nhẹ giọng hỏi, “Nghe ý tứ của
ngài thì nhà giàu Lưu gia ở huyện Liêu Dương này thanh danh không tồi,
cho nên mọi người mới vì bọn họ mà tiếc hận.”
Lão đầu nhi kia nhìn hắn một cái, “Xem ra các ngươi thật đúng là bà con xa, thường xuyên không lui tới. Nhà họ Lưu kia tuy là người làm ăn nhưng
luôn thành thật đôn hậu, mua bán lớn cũng không quên bổn phận.”