Hai nha dịch đi tuốt
đằng trước dừng bước chân, trước sau nhìn nhìn, “Quái, vừa rồi lúc dò
đường chỉ thấy trong sơn cốc có một tầng sương mù mỏng, nhìn rất rõ, sao vừa vào thì sương mù lại dâng lên như thủy triều thế này nhỉ.”
Trình Mục Du cũng nghe được lời hai người nói, nhưng hắn không tiếp lời mà
“Bá” một tiếng đem trường kiếm sau lưng rút ra, dặn dò, “Mọi người đều
tập trung tinh thần, sơn cốc này có chút không thích hợp, ta hoài nghi
chỗ này có cổ quái.”
Nghe hắn nói như
vậy, mấy người kia cũng đều rút trường kiếm ra, giơ cao trước người.
Tưởng Tích Tích bởi vì còn phải che chở Từ Tử Minh cho nên càng cẩn thận hơn người khác vài phần, một đôi mắt linh động căng ra trong đám sương
mù ngó tới ngó lui, sợ từ sau mấy cái cây có đám người mặc áo đen nhảy
ra.
Nhưng bọn họ cảnh giác đi một chốc mà vẫn không thấy có gì dị thường xảy ra, đám sương mù dưới chân di động,
như những cái râu mềm nhẹ phất qua cánh tay, ướt dầm dề, nhưng cũng
không khiến người ta thấy khó chịu ở chỗ nào.
Trong lòng Tưởng Tích Tích thoáng thả lỏng một chút, cười hướng về trước mặt, “Đại nhân, xem ra đây là khí hậu đặc thù trong núi, sương mù so với nơi khác nhiều hơn chút, cũng không có gì ghê gớm.”
Trình Mục Du quay đầu lại nhìn nàng, thần sắc trên mặt so với vừa rồi thư
hoãn rất nhiều. Nhưng lúc hắn nhìn đến Từ Tử Minh thì trong lòng lại
“Lộp bộp” một chút.
Từ Tử Minh nằm ở trên lưng ngựa, thân mình cuộn tròn thành một đoàn, từ đầu đến chân đều đang run rẩy, mỗi khi có sương trắng lướt qua người, hắn lại như bị kim châm mà nhảy dựng lên, liều mạng đuổi chúng nó đi, giống như đám sương kia
có chứa kịch động chí mạng.
Trình Mục Du dừng bước, trên khuôn mặt tuấn lãng là một tầng u ám, “Từ đại ca, ngươi làm sao vậy?”
Từ Tử Minh run run rẩy rẩy ngẩng đầu, “Đại nhân, ngài chẳng lẽ không nghe được sao? Bên trong sương mù này có thanh âm.”
Thanh âm?
Trình Mục Du ngừng thở, hai mắt nhẹ nhàng khép lại, đầu hơi hơi nghiêng, cẩn
thận ở trong đám sương mù lắng nghe, nhưng trong một mảnh tịch liêu này
hắn chẳng nghe được gì cả. Nơi này vô cùng an tĩnh, trừ bỏ sương mù di
động, tựa hồ toàn bộ mọi thứ đều bị đông cứng lại, thậm chí cả thời
gian.
Trong khoảnh khắc hắn chậm rãi mở
to mắt, vừa định bảo Từ Tử Minh không cần tự dọa chính mình nhưng vào
lúc này con ngựa bên cạnh lại hơi động lỗ tai, đầu cũng ngẩng cao lên,
một đôi mắt đen như mực gắt gao mà nhìn thẳng đám sương dày đặc phía
trước, cái mũi “Xuy xuy” phun khí trắng.
Trong lòng Trình Mục Du căng lên, chỉ một thoáng đã loạn thành đoàn, nhưng
hắn còn chưa kịp nghĩ nhiều thì bên tai lại truyền đến tiếng chém giết,
thanh âm rất nhỏ, giống như từ trong sâu thẳm lòng đất truyền đến, nhưng vẫn có thể thấy đây là một hồi ác chiến. Binh khí va chạm “Leng keng
leng keng” rối loạn, trong đó còn có cả tiếng kêu cứu, tiếng kêu rên,
thỉnh thoảng còn có tiếng ngựa hí vang.
“Đại nhân, sao lại có tiếng chiến trường? Trong sơn cốc này sao lại có tiếng chém giết trên chiến trường chứ?” Tưởng Tích Tích hiển nhiên cũng nghe
được quái âm này, nàng trừng mắt thật lớn, không dám tin mà nhìn về phía Trình Mục Du ở phía trước.
Trình Mục Du
nâng tay lên ý bảo nàng bình tĩnh, nhưng vào lúc này hai nha dịch dẫn
ngựa phía trước bỗng la lên, ném con ngựa lại, té lộn nhào mà vừa chạy
vừa bò về phía sau, vừa chạy vừa la hét, “Quỷ, đại nhân, trong đám sương mù này có quỷ.” Bọn họ vọt tới phía sau Trình Mục Du, gắt gao nắm lấy
cánh tay hắn, tay run run mà chỉ về đám sương trắng ở phía trước, “Quỷ,
đại nhân, thật là quỷ.”
Trong sương mù ẩn hiện một đội ngũ thật dài, bọn họ bước đi trầm trọng, như là đang hao
hết tinh lực, mệt mỏi bất kham. Áo giáp trên người sớm đã vỡ vụn thành
từng mảnh, treo ở trước ngực và sau lưng, trên mặt bọn họ mơ hồ thấy
được vết máu đã khô. Lang nha bổng trong tay họ đã bị chém thành hai
đoạn, thậm chí có nơi chỉ còn cây gậy không, đầu bổng đã không thấy đâu
nữa.
Nhưng mặc dù là một đội ngũ bị tàn
phá đến không ra gì thì nhóm binh lính này vẫn xếp hàng chỉnh tề, bộ
binh đi phía trước, kỵ binh đi phía sau, lúc đi vừa thong thả vừa không
mất kết cấu.
Đoàn người Trình Mục Du cứ
thể lẳng lặng đứng, nhìn đám tàn quân này từng chút một hướng về phía
mình. Tới bên người họ rồi thì cứ thể thẳng tắp xuyên qua.
Tưởng Tích Tích chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, nàng lùi về phía sau, thân mình run lên, nhìn bọn họ lướt qua người mình mà đi.
Bọn họ có người thiếu cánh tay, có người không có đầu, càng kẻ sau lưng
ghim đầy mũi tên, giống một con nhím lớn. Lúc một binh lính có cái đầu
bị chùy bổng đánh vào lõm một bên đi qua trước mặt nàng, Tưởng Tích Tích hít ngược một ngụm khí lạnh, thiếu chút nữa kêu ra tiếng tới, không
tưởng kia binh lính tựa hồ cảm nhận được nàng bất an, thế nhưng như vậy
đứng lại, dùng đã không có tròng mắt quái dị gương mặt nhìn chằm chằm
nàng “Xem”, “Xem” nàng trong lòng từng đợt hốt hoảng.
Phía sau Tưởng Tích Tích là núi đá lởm chởm, đã không có đường lui, nhưng
những binh lính kia lại vẫn bước về phía trước hai bước, cái đầu dị dạng gần như sắp chạm vào đầu nàng.
Trong lúc hoảng hốt không biết phải làm sao, một bàn tay đột nhiên duỗi đến
khoảng không giữa nàng và binh lính kia, trên tay là một đồng tiền, bên
trên có chữ “Thanh ninh thông bảo”.
Tưởng Tích Tích quay đầu, nhìn thấy người đến đúng là Từ Tử Minh. Không biết
từ lúc nào hắn đã xuống ngựa, một tay nâng đồng tiền cổ quái kia, một
tay khác dùng mồi lửa đã bốc cháy mà hơ lên đồng tiền kia, khiến nó bị
nướng đến hồng lên.
Binh lính kia nhìn
thấy ánh lửa cùng đồng tiền trong đó thì thân mình hơi hơi chấn động,
lại lùi về sau hai bước, mọt lần nữa trở lại đội ngũ, khập khiễng đi về
phía trước.
Tưởng Tích Tích nhìn hắn rời
đi thì mới thở ra, lại nhìn về phía Từ Tử Minh, thấy tay hắn bị thiêu
đến nổi bọt nước thì đau lòng rồi lại tự trách, vừa định hỏi hắn có đau
không thì Từ Tử Minh lại làm thủ thế im lặng với nàng, khiến nàng đành
nuốt lời muốn nói về.
Đội ngũ thật dài
rốt cuộc cũng đi qua bên người bọn họ, chậm rãi đi vào màn sương trắng
phía trước, cùng sương mù hòa hợp thành một thể, hóa thành một đoàn hư
vô. Một trận gió thổi qua, sương mù tan, mấy người đồng thời nhìn về
phía đoàn quân kia rời đi, phát hiện trong sơn cốc chẳng có gì cả, đám
người đó cũng giống như sương mù, bị gió thổi tan, biến mất trong thế
giới vô biên.
“Từ đại ca, tay ngươi không việc gì chứ?” Tưởng Tích Tích bắt lấy bàn tay Từ Tử Minh, hối hận đến dậm chân.
Trình Mục Du đi tới, trong đôi mắt thâm thúy hiện lên một tia ánh sáng,
“Không sao, chốc nữa ta bôi chút thuốc cho hắn là được.” Hai ngón tay
hắn cầm đồng tiền đã lạnh trong tay Từ Tử Minh, đôi mắt nhìn thẳng vào
mắt người kia, “Thanh ninh thông bảo, tiền đồng thời Liêu Cảnh Tông, sao ngươi lại có thứ này?”
Từ Tử Minh hắc
hắc cười gượng hai tiếng, “Đại nhân quên ta là người ở nơi nào rồi sao?
Là biên giới Tống Liêu, có mấy đồng tiền của Liêu quốc cũng chẳng có gì
lạ.”