Nàng nói: “Ta đã là thê tử của hắn, từ đây trong lòng sẽ chỉ có một người là hắn, ngươi về sau đừng đến dây dưa với ta nữa.”
Nàng nói: “Dục nhi đã chết, đây là ngươi sai, càng là do ta sai, ta không
thể tha thứ cho chính mình, cũng không có thể tha thứ cho ngươi.”
Nàng nói: “Thực xin lỗi Hà đại ca, trước kia là ta nói lời không giữ lời,
tuy tuy vì cái chết của Dục nhi mà tự trách nhưng tới bây giờ cũng nghĩ
thông suốt rồi. Ta không thể bởi vì cái chết của nàng mà trách tội
ngươi, đương nhiên, ta cũng không thể trách tội chính mình. Cha nói, hắn sắp trở lại, ta chỉ muốn sống thật tốt, chờ hắn trở về, cùng hắn bạc
đầu, làm một đôi vợ chồng một đời một kiếp.”
Hà Tư cúi đầu, dùng mũi ủng đem cát sỏi trên mặt đất đá đá lên, hắn hung
hăng cắn môi, nước mắt theo gò má lăn xuống, “Nhưng ngươi chung quy cũng không chờ được hắn trở về. Ngươi đối với hắn là một mảnh nhiệt tâm,
nhưng hắn lại chẳng biết gì hết, hiện tại ngươi vĩnh viễn chôn dưới đất
vàng, hắn lại vẫn sống đến khí phách hăng hái, Thục Viện, có đáng
không?”
Tiếng sáo bỗng nhiên trở nên trầm thấp, đau thương mà uyển chuyển, như là đang an ủi nội tâm đau khổ của
hắn. Hắn lại nhìn lên điện Lục Thường, hai cánh môi mỏng nhẹ nhàng mở:
Thâm cung tịch mịch, cho dù là một người như hắn, trong lòng có người
không thể quên nhưng vẫn không tránh được bị một nữ tử cô tịch mỹ lệ hấp dẫn, vậy Đồng Quan thì sao? Theo người bên cạnh hắn nói thì người này
tính cách bình thản lại có chút quái gở, không cùng người khác kết oán
cũng không giao hảo. Có điều một người như vậy vì sao lại đối với vị phu nhân trong điện Lục Thường này để bụng như thế?
Chẳng lẽ những người tịch mịch đặc biệt dễ bị đồng loại hấp dẫn sao? Cùng là
những người lưu lạc thiên nhai nên không khỏi thưởng thức lẫn nhau.
Hà Tư đứng thẳng thân mình: Đồng Quan chết, hắn tuy rằng vẫn không nghĩ
ngờ đến Hoa nhị phu nhân nhưng những dấu chân đó, bóng dáng mông lung
kia, đều từng xuất hiện ở gần điện Lục Thường. Hơn nữa việc cuối cùng
Đồng Quan làm lúc sinh thời là đưa một cái đầu dê cho Hoa nhị phu nhân.
Hắn nheo lại đôi mắt thon dài: Nàng nhìn như vô tội, nhưng mọi điểm đáng
ngờ đều dẫn đến nàng ta, còn có một điều quan trọng nhất, nếu sát thủ
kia thật sự ẩn náu trong thâm cung hậu viện, vậy thì điện Lục Thường
hoang vắng không phải chỗ ẩn nấp tốt nhất sao?
Nghĩ đến đây, Hà Tư lau mồ hôi nóng trên mặt, bước nhanh về phía điện Lục
Thường. Đi đến trước cửa điện, hắn thoáng chút do dự, trong lúc nhất
thời không biết mình làm thế này là đúng hay sai. Trong lúc chần chừ,
trong đầu hắn lại hiện lên bộ dáng bi thống vạn phần của Thục Viện sau
khi Dục nhi chết, vì thế hắn kiên định vươn tay gõ nhẹ lên cửa điện.
“Ai?” Bên trong truyền đến một thanh âm kiều nhu.
“Nương nương, thuộc hạ là Hà Tư.”
Cửa điện chậm rãi mở ra, hoa nhị phu nhân tựa bên cửa, cúi đầu nhìn thân ảnh to lớn đang quỳ gối trước điện.
“Hà đại nhân có việc gì sao?”
“Thuộc hạ tuần tra đến tận chỗ này, trong bụng khát khô, muốn xin nương nương một ngụm nước uống.”
Hoa nhị phu nhân nhìn túi nước bên hông hắn, sóng mắt khẽ nhúc nhích, đột
nhiên trên mặt hiện lên một nụ cười linh động, “Hà đại nhân vào đi.”
Hà Tư đứng dậy đi theo vào, thuận tay đem cửa điện đóng lại. Tiếng cửa
đóng vang lên, hai người đều bất động, điện Lục Thường biến thành một
chỗ kín mít không có cá nhìn chăm chú của người khác, thì cũng chẳng có
cái gì mà thân phận khác biệt, chỉ còn lại một nam một nữ bị tịch mịch
vây khốn.
Ý thức được điểm này, không khí lưu động chung quanh tựa hồ đều có chút bất đồng, Hà Tư cảm thấy bên
tai nóng lên. Hắn đứng tại chỗ, động cũng không phải mà bất động cũng
không phải, lần đầu tiên hắn cảm giác tay chân mình có chút dư thừa.
Cũng may người phía trước đã giúp đánh vỡ sự xấu hổ này. Hoa nhị phu nhân
lắc vòng eo mảnh khảnh, đi đến bên trong tẩm cung bưng ra một chén nước, đem nó cho Hà Tư. Nàng ta đứng ở một bên, nhìn hầu kết của hắn lên
xuống, đem chén nước kia uống hết.\
“Còn muốn sao?”
Hà Tư lau khóe miệng, “Không cần, đa tạ nương nương.”
Nói xong, hắn liền đem chén đưa lại, nhưng Hoa nhị phu nhân lại không tiếp
nhận, mà ở bên cạnh bồn hoa ngồi xuống, “Đại nhân, nếu không có việc gì, có thể bồi ta tâm sự được không?”
“Tuân mệnh.”
Nhìn hắn cũng ngồi xuống, Hoa nhị phu nhân nghiêng người, “Đại nhân cả đêm ở trong cung tuần tra, phu nhân trong nhà chẳng lẽ không sinh lòng oán
ghét sao?”
Hà Tư cúi đầu cười cười,
“Thuộc hạ vẫn chưa cưới vợ, trong phủ chẳng qua là giường lạnh, bếp
trống, cũng không có người chờ thuộc hạ về.”
Nghe hắn nói như thế, nàng lại hướng phía trước dựa sát một chút, thân mình
dán lên áo giáp của Hà tư, người cũng dán sát lại, “Hà đại nhân tuổi trẻ đầy hứa hẹn, không biết có bao nhiêu nữ tử đều có lòng, vì sao lại khổ
sở một mình gối lạnh chứ?”
Hà Tư bị một
thân thể mềm mại dựa vào thì cả kinh đến thiếu chút nữa là đứng lên,
nhưng nghĩ đến mục đích mình tới đây, nên hắn đành cưỡng bách chính mình ngồi thẳng một chút, rồi mới cúi đầu cười khổ, “Không dám gạt nương
nương, nhiều năm trước, có một vị nữ tử từng phụ ta, từ đây về sau ta
liền cảnh giác với nữ nhân trong khắp thiên hạ, cho nên mới cơ khổ đến
nay.”
Cỗ thân thể kia lại càng dán sát
hơn, “Đại nhân cùng ta giống nhau, đều là người si tình, nhưng những
người như chúng ta, lại bị những kẻ khác đùa bỡn,” nàng ai ai thở dài
một hơi, “Không bằng chúng ta làm bạn, sưởi ấm lẫn nhau, cũng không uổng công kiếp này đến trên đời.”
Thân mình
Hà Tư run lên, trong đầu tính toán làm thế nào cho phải, nhưng hắn còn
chưa nghĩ xong thì hai cánh tay của Hoa nhị phu nhân đã leo lên cổ hắn.
Cánh tay nàng ta trắng nõn như ngó sen, không có nửa điểm tì vết. Nàng
ta đem trán dán lên ngực hắn, “Băng cơ ngọc cốt, hắn chính là hình dung
ta như vậy, đại nhân, ngươi cảm thấy từ này dùng đúng không?”
Lúc này Hà Tư ngồi cũng không được, đứng dậy cũng không xong, hắn thậm chí
hối hận đã vào điện Lục Thường để phải đối mặt với cục diện vô pháp hoàn thành này.
“Nương nương, Lý Hồng còn
đang…… Còn ở bên ngoài chờ, nếu thuộc hạ lâu không về thì hắn sợ là sẽ
tìm đến đây.” Hắn rốt cuộc tìm được rồi một cái cớ còn tính là qua được, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Thân mình Hoa nhị phu nhân cứng đờ, từ trong ngực hắn bò dậy, trong đôi mắt
mỹ lệ của nàng có khinh hoảng, nàng ta nhìn bốn phía.
Nàng ta vuốt mặt mình nói, “Chẳng lẽ, chẳng lẽ ta thật sự già rồi sao, đến một hộ vệ thủ thành như ngươi cũng chẳng màng?”
Hà Tư lo sợ không yên, “Không phải, nương nương, là bởi vì Lý Hồng…… Lý Hồng hắn……”
Lời nói mới được một nửa thì hắn thấy Hoa nhị phu nhân như là bị định trụ,
dừng động tác, mắt cũng không chớp, mà gắt gao nhìn cánh tay minh, sắc
mặt trắng bệch như gặp quỷ.
“Phu nhân, phu nhân ngài làm sao vậy?” Hà Tư vội vàng hỏi.
Nhưng Hoa nhị phu nhân thấy hắn đến gần thì biểu tình trên mặt càng thêm sợ
hãi, giống như chim chóc bị chấn kinh, nhảy dựng lên, cũng không quay
đầu mà chạy thẳng vào tẩm cung, ở trước mặt Hà Tư đem đại môn khóa lại.