Dọc theo Huệ Phức Các đuổi tới Hàn Hương Các, Hà Tư và Lý Hồng đều không nhìn thấy nửa bóng
người. Lý Hồng có chút ủ rũ: “Tướng quân, hay là mấy người bọn họ nhìn
lầm rồi, trong thâm cung đại viện này, thái giám và cung nữ đi lại không ít, ngay cả cấm quân chúng ta đi tuần tra cũng đã thấy mấy đội, nếu có
gió thổi cỏ lay gì thì đã sớm rối loạn, có thể song êm gió lặng như hiện nay sao?”
Hà Tư đưa mắt trông về phía
xa, nhìn về phía những lầu các tối đen như mực. Lý Hồng nói không sai,
trên đường đi tới đây bọn họ đã thấy mấy đội nhân mã, kẻ kia không có
khả năng lặng yên không một tiếng động mà né tránh nhiều đôi mắt như
vậy. Ngay cả cao thủ võ thuật giỏi khinh công đến mấy cũng không thể làm được. Nhưng vừa rồi có đến bốn người gác Củng Thần Môn, chẳng lẽ toàn
bộ đều nhìn lầm chắc?
Hắn nhìn về phía Lý Hồng, “Chúng ta lấy chỗ này làm chỗ hẹn, chia nhau ra đi kiểm tra lại
một lần. Ta đến phía núi giả phía bắc Ninh Điện nhìn một cái, ngươi đi
dọc ngự đạo một lần. Đứng kinh động đến cung nhân, cố gắng tìm một lần
nữa.” Dứt lời, hắn liền xoay người hướng phía nam đi đến, Lý Hồng y lệnh mà đi về hướng ngược lại. Hai người càng đi càng xa, không bao lâu sau
liền không thấy bóng nhau nữa.
Ngọn núi
giả mà Hà Tư hướng đến không có tên, chỉ là mấy tảng đá chồng lên nhau
mà xây nên, trên núi có một tòa điện gọi là điện Lục Thường. Đình viện
có hình mây, tầng tầng xây nên, cũng là thuộc hậu cung chẳng qua nơi này vị trí hẻo lánh, rất ít người qua lại, cho nên một đường hắn đi tới lại không gặp bất kỳ cung nhân nào.
Tới dưới chân núi đá, Hà Tư ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong điện Lục Thường
có bóng người đong đưa, hiển nhiên là người bên trong còn chưa ngủ. Hắn
sợ kinh động đến người ở trong đó nên đi dọc theo chân núi về phía
trước, vừa đi vừa cẩn thận hướng lên trên mà nhìn. Dạo một vòng qua rồi
lại không phát hiện có điểm dị thường nào nên hắn muốn quay lại ngự đạo
cùng hội họp với Lý Hồng.
Ai ngờ, mới vừa đi về phía trước vài bước, trong tai lại đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng vang kỳ quái.
“Tháp tháp…… Tháp tháp tháp tháp……” Cái này so với tiếng bước chân còn thanh
thúy hơn, giống như tiếng gỗ chạm vào hòn đá phát ra vậy.
Hà Tư vội vàng quay đầu lại, nhưng vẫn không nhìn thấy bất kỳ dị thường
gì. Có điều hắn nghe thấy âm thanh đó một cách rõ ràng, rành mạch, thanh âm này đúng là từ núi đá bên trên truyền tới, hơn nữa nó vẫn không
ngừng vang lên, “Tháp tháp tháp tháp……” Một tiếng tiếp theo một tiếng,
thanh thúy nhưng rõ ràng.
Hà Tư chỉ hơi
chút do dự, liền dọc theo bậc thang mà chạy lên núi đá, lúc sắp đến đỉnh thì hắn phát hiện âm thanh vẫn luôn dẫn dắt mình đột nhiên không thấy
đâu, giống như đột nhiên bị hắc ám nuốt mất. Vì thế hắn dừng lại bất
động, ngừng thở, ý đồ muốn túm được gì đó trong đám cỏ cây, đình viện
tối đen.
Nhưng khiến hắn thất vọng là
tiếng “Tháp tháp” kia tựa hồ hoàn toàn biến mất, tiếng côn trùng, chim
chóc lại lần nữa vang lên xung quanh núi đá, mọi thứ lại trở về yên tĩnh hiền hòa như bình thường.
Điện Lục
Thường bên cạnh chiếu ra ánh nến lay động, phản chiếu một thân ảnh yêu
kiều, Hà Tư nhìn cái bóng kia, trong lúc nhất thời có chút ngây ngốc.
Không biết từ khi nào mà hắn đã đứng ngoài cửa sổ, đối mặt với cái bóng
kia mà ngẩn người. Chỉ là hiện tại, thân ảnh đó theo gió bay mất, chỉ
lưu lại một mình hắn trên thế gian mênh mông này.
Trong điện đột nhiên tối đen, ánh nến trôi đi không hề báo trước, vì thế đôi
mắt của Hà Tư trong lúc nhất thời không thể thích ứng với bóng đêm. Hắn
nhắm mắt lại, một lát sau, lại chậm rãi mở ra, lúc mí mắt mở ra thì hắn
nhìn thấy trong viện có một bóng dáng xám xịt, như ẩn như hiện, không
quá chân thật. Lại xoa xoa mắt, lúc này bóng dáng kia đã biến mất, hắn
nôn nóng tìm khắp nơi, lại phát hiện bóng dáng kia đã ở trong đình,
nghiêng nghiêng dựa trên lan can, nhìn về phía hắn.
“Là ai?”
Hà Tư gầm nhẹ một tiếng, rút kiếm ra bước nhanh đến đình kia, nhưng mới
chạy được hai bước thì hắn đã dừng lại. Bởi vì thân ảnh trong đình đã
biến mất, vô cùng đột ngột, một chút dấu vết cũng không lưu lại. Hà Tư
đi đến bên đình, tỉ mỉ tìm tòi vài vòng, nhưng không thu được gì, giống
như vừa rồi hắn chỉ nhìn thấy ảo ảnh.
“Tướng quân, ngài phát hiện cái gì sao?” Giọng Lý Hồng vang lên từ dưới chân
núi. Hắn đã đi tuần trở lại, hiện tại đang đứng dưới chân núi, hạ giọng
gọi Hà Tư.
Hà Tư lắc đầu, xoay người đi xuống, “Không thấy gì hết, khả năng là ta đa tâm……”
Nói đến một nửa hắn đột nhiên dừng, một nửa câu còn lại giống như bị gió
đêm thổi vụt qua bay mất. Hà Tư vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm một cục đá ở bên cạnh chân, “Đây là cái gì?”
Lý Hồng nghe hắn nói thì ngẩn ra, vội theo ngón tay hắn chỉ mà ngồi xổm
xuống xem xét. Hắn nhìn thấy trên một cục đá có một dấu vết hình vuông,
dính nước bùn, bên cạnh có chút mơ hồ, hiển nhiên là mới vừa lưu lại.
Hà Tư lại quay đầu lại nhìn về phía điện Lục Thường tối đen, nó không có
một tia sinh khí, giống như một tòa đình viện bỏ hoang vậy.
“Lý Hồng, trong điện này là ai ở vậy?”
Lý Hồng nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, “Hoa nhị phu nhân.”
***
Lưu Tự Đường bước vội vàng vào Phong Nhạc Lâu, vừa đến lầu ba liền nhìn
thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi dựa vào một cái bàn bên cửa sổ, hai tay chống cằm nhìn ra cảnh vật bên ngoài mà ngây người.
Hắn liền ba bước cũng thành hai bước mà đi lên, nhẹ vỗ lên vai nàng, “Ta đã biết là ngươi mà, lúc gã sai vặt trong phủ nói với ta có một vị cô
nương khuôn mặt anh đĩnh tuấn mỹ đến tìm thì ta còn tưởng hắn dùng sai
từ. Nhưng sau đó nghĩ lại thì dùng từ này để hình dung Tích Tích cô
nương quả thật không thể hợp hơn.”
“Lưu
đại nhân cứ thích giễu cợt ta,” Tưởng Tích Tích nói xong liền đem ly của hai người rót đầy, sau đó cung kính đứng lên, nâng chén trà lên hướng
Lưu Tự Đường hành lễ, “Chuyện Tích Tích bị Hoàng Thượng tứ hôn đã khiến
đại nhân lo lắng. Ta hẳn nên đến phủ đáp tạ, nhưng sợ nhiều người nhìn
vào, lại khiến hắn mượn cớ làm liên lụy đến ngài cho nên ta chỉ có thể ở chỗ này cảm ơn đại nhân.”
Lưu Tự Đường
vội đứng lên đem ly trà uống sạch, sau đó nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay
nnagf, “Người ở đây cũng không ít, có chút lời không nên nói nhiều, dù
sao thì những chuyện đó ta cũng chỉ là tiện tay, không tốn sức gì, ngươi không cần đa tâm.”
Tưởng Tích Tích uống
xong trà thì cũng nghe lời ngồi xuống, “Đại ân không lời nào cảm tạ hết
được, về sau đại nhân có cần ta làm gì thì cứ việc phân phó, cho dù lên
núi đao xuống biển lửa thì Tích Tích đều nguyện vì đại nhân làm đến
cùng.”
Lưu Tự Đường giảo hoạt cười, “Lời này ta nhớ kỹ, Tưởng cô nương đến lúc đó đừng có chơi xấu đó.”
“Quyết không nuốt lời.” Tưởng Tích Tích vươn ngón út, dùng sức tròng lên ngón út của Lưu Tự Đường.
Lưu Tự Đường bị hành động mang tính trẻ con của nàng làm cho hơi thất thần, trong lòng có ngọt ngào, có xôn xao, quyện chung với nhau, khiến hắn
miệng khô lưỡi khô, tim đập nhanh mấy hồi. Để che giấu quẫn bách, hắn
thu hồi tay, nhẹ nhàng khụ một tiếng, “Trình huynh cũng đến Biện Lương
sao? Các ngươi lần này trở về là vì thăm người thân hả?”
“Là vì phá án.”
“Án gì mà còn phải đặc biệt đến kinh thành một chuyến thế?”