Trăn nhi đứng ở phía
trước Phong Nhạc Lâu, môi anh đào hơi hơi mở ra một chút, hai đôi mắt
như lưu ly tràn đầy màu sắc rực rỡ của tửu lâu mới.
Nàng chưa bao giờ nghĩ một gian tửu lầu có thể sửa chữa trang trí đến xa hoa như thế này. Tửu lâu có năm tòa, mỗi tòa cao ba tầng, nối với nhau bằng những cây cầu tương thông. Rèm châu thêu hoa, ánh đèn lóng lánh, còn có hai hàng đèn lồng đỏ hai bên hành lang dài, không khí vô cùng vui
sướng.
Trăn nhi nhìn dòng người ngoài
cửa, trong cửa như dệt gấm thì chân cũng không tự giác đi vào theo.
Trong lâu chỉ tính riêng tiểu nhị hầu hạ khách khứa đã đến 50-60 người.
Bọn họ mặc đồng phục thống nhất, xuyên qua hơn trăm bàn gỗ. Trăn nhi
nhìn chằm chằm cái mâm trên tay bọn tiểu nhị, cánh mũi hơi nhíu, nhẹ
ngửi mấy hơi, hung hăng nuốt xuống nước miếng chảy ra.
“Nhũ xuy dương, ngỗng chưng quả vải, ức gà nướng, vịt hầm hoa sen, thạch
bụng canh, giả nướng chương, cua xào……” Nàng nhìn mấy món đồ ăn được
điêu khắc tinh xảo trên mâm được bưng qua lại, đếm tới cuối thì trong
bụng vang lên một tràng tiếng réo dồn vang.
“Cô nương, để ta tìm chỗ ngồi cho ngài nhé? Lầu ba còn có phòng trống, dựa
vào cửa sổ, mát mẻ, ngồi ở chỗ đó là có thể nhìn thấy toàn cảnh thành
Biện Lương.” Thấy nàng mặc quần áo xa hoa, lại ngây ngốc ngơ ngác đứng
bất động, một cái tiểu nhị thức thời đi lên đón tiếp.
Tiểu nhị kia thoáng trầm mặt vội chỉ tay ra khỏi cửa, nói, “Cô nương, người ở đây nhiều, còn buồn chán nữa, mời ngài ra cửa chờ, nơi đó mát mẻ. Hơn
nữa ở đây chúng ta đi tới đi lui, vạn nhất đụng phải ngài thì không
tốt.”
Đây là lần đầu tiên trong đời Trăn
nhi bị người ta hạ lệnh trục khách, mặt nàng nhất thời đỏ lên, ngượng
ngùng cười hai tiếng, vội vàng ra khỏi Phong Nhạc Lâu.
Nàng nhìn đường phố phồn hoa náo nhiệt phía trước, đây là con phố chính của
thành Biện Lương, gọi là ngự phố, bề rộng chừng hai trăm bước, hai bên
che kín quán rượu, cửa hàng, kỹ viện, trà phường, khách điếm. Đúng là
nơi giải trí tiêu chuẩn. Ngoài ra còn có cửa hàng bán trái cây, cá, gạo, thịt, vải, hiệu thuốc, chỗ bán ngựa, cửa hàng vàng bạc, đá quý, hương
liệu, không dưới ba mươi cái.
Trăn nhi
mới vừa rồi đi vào Phong Nhạc Lâu, chẳng qua cũng chỉ là một quán rượu ở đây, nàng vốn còn đang tặc lưỡi vì quy mô cấu trúc khổng lồ của nó thì
bây giờ phóng mắt nhìn lại mới phát hiện những hơi hùng tráng rộng lớn
như Phong Nhạc Lâu nhiều không đếm xuể. Đám người ồn ào trả giá, cười
nói xuyên qua khắp con phố, trong lúc nhất thời khiến nàng hoa mắt,
không biết nên dừng mắt ở chỗ nào.
Bên
phải ngự phố là Biện hà xuyên qua thành, Biện hà chảy về hướng đông đến
Tứ Châu, nhập vào sông Hoài, là đường sinh mệnh của Biện Lương, cũng là
đường thủy chủ yếu cho vận chuyển hàng hóa đi hướng Đông Nam. Dọc theo
Biện hà, thuyền bè lui tới, khách khứa tấp nập không ngớt, ngực phố ở
ven sông nên tự nhiên trở thành nơi giao dịch, cũng là một con đường
phồn hoa nhất Biện Lương.
Bên bờ sông, có mấy chục con thuyền các màu, cách đó không xa còn có mấy chục con
thuyền rồng, như ẩn như hiện trên mặt nước, giống như Bồng Lai tiên
cảnh.
Trăn nhi than nhẹ một tiếng, “Hóa
ra ta sống ở một nơi phồn hoa đến thế, chỉ tiếc là đến tận 16 tuổi ta
mới lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng của nó.”
Tâm tình nàng vui sướng, trong mắt đều là đường hoa rợp liễu, kim bích chói mắt, trong lúc nhất thời thế nhưng quên mất đói khát, nhảy nhót đi dọc
ngự phố về phía trước.
“Vị cô nương này,
nhìn phấn mặt đi, tất cả đều chế từ cánh hoa tự nhiên, cô nương đẹp như
vậy, nếu dùng thêm phần này thì thật đúng là phù dung cũng không đẹp
bằng, thật là xinh đẹp nhất kinh thành.”
Trăn nhi che miệng cười, nghĩ thầm người bán hương phấn này cũng không dễ
dàng, để bán được hơn mấy đồng tiền mà còn phải học mấy câu hoa mỹ này,
nhưng hắn tìm nhầm người rồi, nàng không thiếu nhất chính là hương phấn. Cửa hàng hương phấn của Đoạn gia gọi là Ngọc Xuân Lâm, là cửa hàng lớn
nhất trên cả nước, ngoài ra còn có cửa hàng trải rộng khắp Đại Tống,
cũng đến hơn trăm cái. Hơn nữa hương phấn mà Ngọc Xuân Lâm sản xuất còn
được coi là cống phẩm triều đình, đứng đầu trong giới. Quan lại quyền
quý đến nhà giàu có ai không dùng sản phẩm nhà nàng, đặc biệt là mấy năm gần đây, việc sở hữu sản phẩm của Ngọc Xuân Lâm đã trở thành tiêu chí
để các nhân vật xã hội khoe ra tiếng tăm và thân phận của mình.
Trăn nhi vừa định từ chối hắn thì lão thái thái bên cạnh lại thế nàng dập
tắt nhiệt tình của người bán hàng rong, “Cô nương này xuân xanh vừa
chớm, lại có thiên tư ngọc cốt, mấy cái hương phấn của ngươi đắp lên mặt nàng, thật ra lại che mất tư sắc này, có giống vẽ rắn thêm chân không
cơ chứ?”
Người bán hàng rong bị bà ta nói đến á khẩu không trả lời được, hậm hực lui trở về, Trăn nhi cười khanh
khách đi qua bên người hắn, nhưng được hai bước thì lại đột nhiên dừng
lại. Nàng nhìn thấy hai bóng người quen thuộc đang bận rộn chen qua đám
người, dò đầu nhìn khắp nơi, nôn nóng vô cùng, rõ ràng là đang tìm ai
đó.
Nàng hoảng hốt vội vàng xoay người,
rẽ vào bên trái, tiến vào một con hẻm nhỏ, thân mình dán lên vách tường
lạnh lẽo, không dám thở mạnh.
Người tới
đúng là Vương tổng quản của Đoạn phủ và gia đinh Lý Thân, hai người
đương nhiên muốn tìm Đoạn tam tiểu thư nàng lúc sáng sớm trộm ra khỏi
phủ. Hiện tại, bọn họ đã chạy song song với hẻm nhỏ nơi Trăn nhi đang ẩn thân, lại dừng ở đó bất động không chịu đi. Hai người tuy không nhìn về bên này nhưng giọng nói lại rõ ràng truyền đến trong tai nàng.
“Từ khi đại tiểu thư nhị tiểu thư không còn nữa, lão gia liền không dám cho tam tiểu thư đi ra ngoài. Thành Biện Lương này lớn như vậy, một tiểu
nha đầu mới tròn 16 như nàng có thể chạy đi đâu chứ?”
“Theo ta thấy thì đây là lão gia không đúng. Đứa nhỏ này càng quản chặt thì
nàng càng có dã tâm muốn phản. Ta thấy tam tiểu thư mấy năm nay đến một
người bạn cũng khôgn có, luôn rầu rĩ không vui, thì cũng thấy nàng đáng
thương. Lão gia cũng đâu có khả năng trông trừng nàng cả đời, tội gì
chứ.”
“Nhị tiểu thư bị chết thảm như vậy, không bao lâu sau đại tiểu thư cũng bệnh chết, liên tiếp hai nữ nhi đều chết, là ai mà không sợ chứ? Lão gia cũng là bất đắc dĩ mà, aizzz.”
Vương quản gia thở dài, ánh mắt lại thoáng nhìn vào trong ngõ nhỏ, ông
ta vô tình nhưng Trăn nhi lại bị ông ta dọa sợ, nàng chậm rãi dán chặt
vào tường, chờ Vương quản gia chuyển ánh mắt sang nơi khác thì trong
lòng vẫn còn thấp thỏm, vội khom lưng đi vào bên trong con hẻm chật hẹp.
Hẻm nhỏ là ở giữa hai tòa lầu các, hẹp mà sâu thẳm, mặt tường không thẳng,
càng vào sâu càng hẹp. Đoạn Trăn Nhi nhìn vào bên trong thì phát hiện
phía cuối có chút ánh sáng nhạt, liền nghĩ liệu bản thân có thể từ nơi
này đi qua phía đối diện không. Hai người bên ngoài chưa rời đi nên hiện tại nàng không thể một lần nữa về ngự phố, chỉ đành căng da đầu đi vào
bên trong, dựa vào thân thể mỏng manh đơn bạc chưa phát dục của mình mà
đi qua giữa hai bức tường.