Dựa theo kế hoạch đã
định ra ở trên đường, tám nha dịch từ hai bên vách núi chạy tới, ẩn núp ở đằng sau tòa nhà, Tưởng Tích Tích giỏi khinh công nhất nên bò lên một
gốc cây vân sam ở ngoài cửa, chặt chẽ nhìn chăm chú tình huống bên
trong, nếu có sự tình đột ngột xảy ra thì có thể kịp thời thông báo với
mọi người. Còn lại mấy người thì đi vào từ cửa chính. Sử gia huynh đệ
xung phong, Yến Nương cùng Trình Mục Du theo ở phía sau.
Yến Nương nhìn thế trận trước mắt thì che miệng nhẹ giọng cười, “Đại nhân,
hà tất phải phiền toái như thế, có ta ở đây, ngài còn có cái gì không
yên tâm.”
“Vẫn nên cẩn thận thì hơn, cô nương cũng không biết thực lực của đối phương như thế nào……”
Lời còn chưa nói xong thì Yến Nương đã chạy tới bên cạnh Sử Kim và Sử Phi,
một chân đá văng cửa viện. Mấy người đều bị hành động không theo kế
hoạch này làm hoảng sợ, hai mặt nhìn nhau, ai cũng không biết nên làm
thế nào với hành động này. Thẳng đến khi thấy Yến Nương tiến vào trong
viện thì mấy người mới hồi phục tinh thần mà theo nàng đi vào.
Sau khi đi vào bọn họ mới phát hiện một chuyện càng ngoài ý muốn hơn.
Hồ gia không có người.
Yến Nương đi đến từng gian phòng, dùng thủ đoạn quen thuộc là dùng chân đá
văng cửa ra để kiểm tra. nhưng các phòng đều tối đen như mực, không đốt
đèn, không có bóng người, càng đừng nói đến con quái vật biến ảo ở trong đầu bọn họ.
“Đại nhân, chẳng lẽ người Hồ gia đã biết sự tình bại lộ nên mới chạy mất sao?” Sử Kim mang vẻ mặt mê mang hỏi.
“Nhị Hỉ,” Trình Mục Du phun từ kẽ răng ra hai chữ này, “Nhất định là hắn nói ra chuyện ta đến bái phỏng Thẩm Thanh, do đó mới khiến người của Hồ gia nổi lòng nghi ngờ, nhưng hiện tại Nhị Hỉ ở đâu? Chẳng lẽ bị người Hồ
gia bắt đi rồi?”
Đang trầm tư suy nghĩ
thì phía sau viện đột nhiên truyền đến tiếng mấy nha dịch gọi ầm ĩ, “Đại nhân, mau tới đây, nơi này có phát hiện.”
Mấy người vội vàng đi tới sân phía sau, Tưởng Tích Tích cũng từ trên cây
trượt xuống dưới, đi theo bọn họ. Nhưng mà chạy đến phía sau mọi người
vội dừng bước, nhìn chằm chằm vào đồ vật giống nửa cọc gỗ cắm vào trong
đất, không nhúc nhích kia.
Đó là Nhị Hỉ,
hiện giờ cả nửa người hắn đều bị cắm vào trong đất đến thẳng tắp, chỉ có phần eo còn lộ ra ngoài. Sắc mặt hắn xám trắng, trên cổ có một miệng
vết thương đã thâm đem, lòi cả thịt, bên trên tụ đầy kiến và ruồi bọ,
hiển nhiên hắn đã chết mấy ngày.
“Không
đúng, còn…… Ngày mai mới đến thời hạn bảy ngày, hiện tại còn kém vài
canh giờ nữa, sao hắn đã …… bị giết hại chứ?” Tưởng Tích Tích nhìn tình
cảnh trước mắt thì kích động không thôi, đến nói chuyện cũng lắp bắp.
“Bởi vì hắn không phải tế phẩm.” Yến Nương đi lên phía trước, nhìn hai cánh
tay hoàn hảo của Nhị Hỉ, đôi mày thanh tú nhíu lại, “Chúng ta bị lừa, tế phẩm nhất định là một người khác, nói không chừng hiện tại đã bị bắt
rồi.”
Tưởng Tích Tích đại kinh thất sắc,
nàng vọt đến trước mặt Yến Nương, “Vậy phải làm sao bây giờ, chúng ta có cần nhanh chóng trở về hay không? Nói không chừng còn có thể kịp ngăn
cản hắn.”
Yến Nương nói, “Nơi này tử khí
dày như vậy, chứng tỏ con quái vật kia còn chưa đi xa. Người Hồ gia
người nhất định là chia làm hai đường, một bên thì đi tìm tế phẩm, còn
một bên đem thứ kia vào núi để giấu đề phòng bị người khác phát hiện.”
Nàng nhìn hoàng hôn đang rơi xuống chân núi, nhẹ nhàng nói, “Ta phải vào núi một chuyến, trước khi bọn họ hồi sinh con quái vật kia thì phải đem nó nhổ cỏ tận gốc, như thế mới có thể hoàn toàn giải trừ tai họa này.”
Nói xong, nàng liền vọt đi, thân mình chợt lóe đã ra đến ngoài cửa, bóng dáng biến mất ở trong bóng đêm tối dần.
“Đại nhân, chúng ta cũng mau chóng chạy về đi.” Thấy Trình Mục Du không nhúc nhích, Tưởng Tích Tích ở phía sau nhẹ giọng nhắc nhở.
“Ngươi mang theo Sử Kim và Sử Phi trở về, ta cùng Yến cô nương cùng nhau vào
trong núi tìm người.” Trình Mục Du phân phó xong liền cất bước hướng Yến Nương đuổi theo.
Tưởng Tích Tích nhìn
hai người rời đi, trong lòng đột nhiên bị một tia buồn bã như có như
không bao phủ. Nàng lắc lắc đầu đem cảm xúc hơi chua xót này đuổi ra
ngoài, quay đầu hướng Sử Kim và Sử Phi hô một tiếng, “Trở về thành, đêm
nay nhất định phải bắt được hung phạm.”
***
Thẩm Thanh lung lay đi lên bậc thang, hắn hiện tại thấy đầu óc quay cuồng,
đây là hậu quả của mấy ngày không ngủ. Hơn nữa chuyện của Nhị Hỉ tới quá mức đột ngột, trong lúc nhất thời, hắn không thể chấp nhận được. Vì thế cả người hắn như cái xác không hồn, mênh mang không biết người đang ở
nơi nào, cũng không biết mình phải làm cái gì.
Trong nhà vẫn là bộ dáng cũ, nhưng đúng như lời cha mẹ Nhị Hỉ nói, bếp lò
lạnh ngắt, không có nửa điểm nhân khí. Lúc Nhị Hỉ ở đây, hắn luôn ngại
ồn ào, lại ghét hắn nói lời dông dài nhưng hiện tại hắn không còn nữa
thì lại khiến Thẩm Thanh vô cùng nhớ nhung.
Hắn mất cha mẹ từ sớm, Nhị Hỉ giống như một nửa huynh đệ với hắn, dù Nhị Hỉ chưa từng cẩn thận chiếu cố chính mình nhưng có hắn ở đây thì đây mới
giống cái nhà. Còn hiện tại thì Thẩm trạch chỉ còn là cái hộp trống rỗng mà thôi.
“Thẩm Thanh, trong nhà còn đồ ăn không?”
Cùng với một trận tiếng cười khanh khách, Tiêu gia tỷ muội liền đi đến, thấy Thẩm Thanh ngồi dưới đất, thần sắc cô đơn thì vội tiến đến bên cạnh
hắn, “Ngươi làm sao vậy, không thoải mái hả, muốn bọn ta thỉnh đại phu
cho ngươi không?”
Thẩm Thanh mờ mịt lắc
đầu, đứng lên lung lay đi vào trong phòng, “Nhị Hỉ không ở đây, không ai ấu cơm, các ngươi đi nơi khác đi.”
Tiêu gia tỷ muội nhìn nhau một cái, bĩu môi đi ra ngoài cửa.
“Thẩm Thanh này lại làm sao vậy? Thoạt nhìn như mất hồn mất vía.”
“Ngươi còn không biết hắn hả, ngày thường đều là như vậy, chuyện gì cũng chẳng để ý, giống như đánh mất linh hồn nhỏ bé vậy.”
“Tỷ, muội đói.”
“Cha mẹ còn chưa về, chúng ta đi về phía trước, nói không chừng có thể gặp nhà ai đó nấu cơm, xin chút đồ ăn.”
Hai thân ảnh gầy yếu đi dọc con đường nhỏ trước cửa Thẩm trạch, các nàng
không chú ý tới bên cạnh bóng cây ở Thẩm gia có một bóng người cao lớn
đang đứng, hắn thấy tỷ muội hai người ra khỏi cửa thì liền vô thanh vô
tức đi theo, cùng đi đến hướng núi, nơi mặt trời sắp lặn.
Thẩm Thanh ngủ một giấc này thật sự không yên ổn, tuy thân thể hắn đã mệt
mỏi rã rời nhưng trong đầu vẫn hỗn độn quá nhiều sự tình, cho nên dù đã
ngủ thì hắn vẫn không thể an tâm. Trong lúc mơ mơ màng màng, hắn nghe
thấy có người gọi tên mình, sau đó một bàn tay lạnh lẽo xoa mặt hắn.
Thẩm Thanh bị cả kinh mà giật mình, xoay người từ trên giường ngồi dậy,
hắn hung hăng thở hổn hển mấy hơi rồi mới thấy người đứng bên mép giường là Tưởng Tích Tích, vì thế hắn vội bò dậy hỏi, “Tưởng đại nhân, tìm
được Nhị Hỉ chưa?”
Tưởng Tích Tích không trả lời, nàng cắn môi dưới, đôi mắt lướt qua trên mặt hắn, không dám nhìn lâu.
Thấy bộ dáng này của nàng, Thẩm Thanh trong lòng đã hiểu, “Cha mẹ Nhị Hỉ chỉ có mình hắn là con……” Nói xong câu đó, hắn rốt cuộc nhịn không được,
bụm mặt ai ai khóc lên.