Thẩm Thanh túm tóc,
khiến tóc tai xộc xệch, “Lúc ấy trà đều đã rót xong nhưng hắn chỉ uống
mấy ngụm đã đi rồi, thoạt nhìn như có việc gì đó khác muốn đi làm,” hắn
nhìn về phía Kiều tiểu thư, “Phượng Nghi, ngày đó trừ bỏ bảo Viên Kỳ tới đây tặng đồ, ngươi còn an bài hắn đi làm chuyện gì khác không?”
Kiều tiểu thư lắc đầu, “Không có, vậy xem ra hắn có việc riêng muốn làm rồi, cho nến mới rời khỏi chỗ này sớm vậy.”
Tưởng Tích Tích gật gật đầu, “Trong chốc lát ta sẽ đến nhà hắn hỏi một câu,
xem người nhà hắn có biết hôm đó hắn định đi đâu không.”
Nàng thoáng nhìn xung quanh, đột nhiên bị một đồ vật kỳ quái ở giữa sân hấp
dẫn: Đó là một cái giá gỗ, bên trên để rất nhiều quả cầu, những quả cầu
đó được vòng qua những thanh tre rồi tạo nên nhiều vòng tròn kỳ quái
xung quanh nhau, trên những thanh tre đó còn khắc rất nhiều chữ nhỏ.
Tưởng Tích Tích chưa bao giờ gặp qua thứ này, trong lòng nàng hiếu kỳ không
thôi, vội đi về phía trước, “Đây là cái gì? Thoạt nhìn thật kỳ quái.”
“Nó là mô hình của hỗn thiên nghi, dùng để quan sát hiện tượng thiên văn,
chín vòng tròn gỗ này đại biểu cho bốn du nghi, đường xích đạo, đường
hoàng đạo, bình hoàn, tử ngọ, lục hợp nghi, bạch đạo, nội xích đạo cùng
xích kinh, các tầng phân biệt có khắc chữ bên trong và bên ngoài, quy
định nam, bắc, hoàng, xích đạo, hai mươi bốn tiết, hai mươi tám liệt
túc, còn có ‘ trung ’, ‘ ngoại ’ sao trời cùng với ngày, tháng, năm gắn
với các hiện tượng thiên văn. Có chúng nó chúng ta có thể tính ngày, vị
trí thiên thể và nhiều thứ khác. Đúng rồi,” Thẩm Thanh ngồi xổm xuống,
trên mặt lộ ra một nụ cười vui mừng, “Còn có thể dùng nó để quan sát ánh trăng, ngày nguyệt thực, nguyệt thực, trong thiên địa khả năng có một
phen cảnh tượng khác biệt.”
Những lời này hắn nói ra rất trơn tru, có điều vào tai Tưởng Tích Tích lại như đống
hỗn độn, mặc dù nàng hiễu rõ nghĩa mỗi từ nếu chúng đứng riêng lẻ. Cũng
may Kiều Phượng Nghi nhìn ra sự quẫn bách của nàng vội ở bên cạnh giải
thích, “Thứ này chính là dùng để quan sát ngôi sao, nhưng nó chỉ là mô
hình, không có nhiều tác dụng lắm.”
“Kiều tiểu thư, ngươi đừng coi khinh nó, nó tuy rằng đơn sơ, nhưng cũng đã
đoán trước được rất nhiều biến hóa của thiên văn, nói không chừng về sau có thể giúp được nhiều việc lớn đó.” Thẩm Thanh vừa nói vừa cẩn thận
phủi bụi đất trên hỗn thiên nghi xuống.
“Nó có công dụng gì ta không quan tâm, nhưng mà trán ngươi bị sao vậy? Bị
thương sao?” Kiều tiểu thư đi qua, nhẹ nhàng đẩy tóc trên thái dương
Thẩm Thanh ra, bên dưới tóc có một miệng vết thương hình thoi, tuy đã
kết vảy nhưng vẫn chưa khỏi hẳn, vẫn có máu chảy ra, xuôi theo mặt hắn.
“Không có việc gì, mấy ngày hôm trước ta không cẩn thận ngã trên đất, trong
chốc lát ta dùng nước rửa qua là được.” Hắn lung tung mà lau mặt một
phen, vết máu liền dây ra đem cả mặt hắn thành bẩn hề hề.
“Chuyện này làm sao qua loa được, hiện tại trời nóng, nếu không cẩn thận bị
nhiễm trùng thì sao, ngươi có dược không? Ta giúp ngươi băng bó một
chút.” Kiều tiểu thư thật ra cũng quan tâm hắn.
“Hiện tại trong nhà cũng không có dược, nhị hỉ đi ra ngoài, trong chốc lát hắn trở về, ta sẽ để hắn ra ngoài mua.”
“Cái tên thư đồng kia của ngươi, vừa ra ngoài chính là đi nửa ngày, được
rồi, ta bây giờ đến y quán một chuyến, trong chốc lát ta sẽ đem dược đến cho ngươi.” Kiều tiểu thư bất đắc dĩ lắc đầu, cùng Tưởng Tích Tích đi
ra khỏi Thẩm gia.
“Thẩm Thanh này đúng là có ý tứ, lời hắn nói và việc hắn làm ta có vài câu chẳng hiểu gì cả.”
Nhìn thấy cửa lớn đóng lại, Tưởng Tích Tích mới nói với Kiều Phượng Nghi về cái nhìn của mình.
“Đừng nói cô
nương, ta nghĩ chuyện hắn làm, đại đa số mọi người trên đời này đều
không lý giải được. Hắn là người kỳ quái, từ nhỏ đã chăm chỉ hiếu học,
mười bốn tuổi liền đọc xong tàng thư trong nhà, cũng theo phụ thân chạy
qua các châu huyện để tăng thêm kiến thức, nhưng tuổi càng lớn thì đối
với con đường làm quan lại càng không có hứng thú, ngược lại đối với
thiên văn địa lý, hoa cỏ điểu thú lại có hứng thú càng sâu, cả ngày chỉ
ngồi xổm ở nơi hoang dã để nghiên cứu gì đó, nếu không phải trong nhà
còn có của để dành thì ta nghĩ hắn đã sớm chết đói rồi.” Kiều tiểu thư
thở dài.
“Vậy ngươi vì sao còn phải gả cho hắn?”
“Phụ thân của Thẩm Thanh và gia phụ là bạn cũ, cha mẹ hắn qua đời sớm, cha
ta đã đáp ứng sẽ chiếu cố hắn, cho nên sau khi ta hòa li, liền tự chủ
trương định ra hôn sự này.”
“Nhưng theo ta thấy, cô nương đối với hắn cũng rất a rất quan tâm.”
“Hắn không cha không mẹ, cũng không có huynh đệ tỷ muội, trong sinh hoạt lại không câu nệ tiểu tiết, nếu không quan tâm hắn nhiều thì ta sợ hắn sớm
muộn gì cũng sẽ lặn lộn hại chết mình.”
Lý Nhân Quý từ bến tàu đi xuống, hắn bốc vác hàng hóa cả ngày, cả người
đều đau nhức vô cùng, cần nhanh chóng để cơ bắp giãn ra. Thừa dịp ánh
mặt trời chưa lặn, hắn đi vào một trà quán, uống mấy bát trà nóng to,
lúc này mới chậm rì rì đi bộ trên phố, cân nhắc nên làm sao để thư giãn
một thân mệt nhọc đến cực độ này.
Trước tắm rửa một cái sau đó tìm một tửu quán uống mấy chén rồi về nhà.
Lý Nhân Quý nhìn ánh đèn sáng lên trên đường, trong lòng đã tính toán xong cho đêm nay.
Đau đớn giống thủy triều dâng lên khiến hắn đau đớn muốn chết, nhưng không
bao lâu sau nó lại chậm rãi lui đi, biến mất vô thanh vô tức.
Lý Nhân Quý biết, mình vẫn luôn lúc tỉnh lúc mê, lặp đi lặp lại không
ngừng. Trong chốc lát hắn tựa hồ quên mất mình là ai, càng không biết
mình đang ở chỗ nào. Thống khổ quá mức mãnh liệt, hắn chỉ muốn chết
quách đi, không muốn tiếp tục chịu đựng những đau đớn này nữa.
Hắn bị một vật nặng đáng vào cằm, hàm răng đều vỡ vụng, rơi đầy trong miệng hắn, nhưng hiện tại đến sức để phun chúng ra hắn cũng không có. Mặt hắn nặng như một tảng đá, mỗi một di chuyển nhỏ sẽ khiến hắn đau đến tê tâm liệt phế, đầu lưỡi cũng như nứt ra, mãu loãng theo yết hầu chảy xuống,
khiến hắn ho sặc sụa, đem một miệng máu tươi cùng răng vỡ phun trên mặt
đất.
Nam nhân thân hình cao lớn này thế
mà lại khóc, nước mắt và nước mũi giàn giụa, đau đớn cùng sợ hãi, hai
thứ cảm xúc âm độc nhất trên đời này đang bủa vây hắn, đem mọi phòng
tuyến trong lòng hắn đều dập đến vỡ nát.
Ông trời ơi, vì sao không dứt khoát để hắn được chết thống khoái?
Trong lòng Lý Nhân Quý yên lặng cầu nguyện, hắn hy vọng mình không cường
tráng như vậy, cũng hy vọng mình lập tức chết đi, như vậy sẽ không phải
chịu cực khổ sâu nặng thế này. Nhưng còn may, cơn thủy triều này giống
như sắp lui xuống, hắn cảm thấy ý thức của mình lại mơ hồ, thống khổ
cũng theo đó tan đi. Cứ thế ngủ, có lẽ lúc tỉnh lại sẽ phát hiện đây chỉ là một hồi ác mộng.
“Kẽo kẹt.”
Cửa mở, ánh trăng từ khe cửa tiến vào, Lý Nhân Quý nhìn thấy phía trước
ngạch cửa có một bóng người đang đứng, người nọ nhìn thẳng hắn, vẫn
không nhúc nhích.
Đầu óc hắn lại lần nữa thành tỉnh, hồi ức che trời lấp đất đánh úp lại, hắn rốt cuộc nhớ tới những chuyện phát sinh vừa rồi.
Lý Nhân Quý giương miệng, phát ra tiếng gào như một con vật bị vây khốn.