Dụ vô Thương đi vào
trong hậu viện, bước đến trước căn phòng phát ra tiếng khóc kia, xuyên
qua cửa sổ, nhìn chằm chằm thân ảnh đang quỳ trên mặt đất bái phật cầu
thần kia.
“Bà bà, ngươi giả điên nhiều
năm như vậy, đột nhiên trở nên bình thường, ta thật không thích ứng.”
Giọng hắn thực chói tai, âm cuối còn cao vút, một bộ muốn bắt chước
tiếng người nhưng nghe thế nào cũng thấy không đúng lắm.
Dụ lão thái thái bị tiếng nói bén nhọn này làm cho sợ đến run lên, bà ta
run run rẩy rẩy xoay người, đôi mắt che kín sợ hãi, “Ngươi đã trở lại……
Ngươi…… cuối cùng vẫn trở lại……”
Dụ vô
Thương nhếch khóe miệng, “Ta biết ngươi đã sớm muốn gặp lão già đã chết
kia, chỉ cần giúp ta một việc thì ta sẽ thành toàn cho ngươi.”
***
Thích thúc đem xe bốn bánh đẩy đến xiêu xiêu vẹo vẹo, có mấy lần bánh xe lăn
qua chỗ mấp mô, hắn phải dùng hết “Sức lực” toàn thân mới có thể đem xe
đẩy tiếp. Tưởng Tích Tích đi ở một bên, rất nhiều lần đều thiếu chút nữa quên mất hắn đã là người chết, muốn duỗi tay đi hỗ trợ. Nhưng vừa nhìn
thấy khuôn mặt xanh mét không có biểu tình của Thích thúc, lại ngửi được xú vị tỏa ra từ người hắn thì nàng lại chậm rãi rụt tay về.
Đúng vậy, nàng sao có thể đi giúp đám chuột kia chứ, hôm nay nói không chừng chính là ngày chết của nàng, vậy trước khi chết, ít nhất nàng cũng
không thể làm chúng nó được tốt đẹp.
Nàng đem ánh mắt chuyển đến trên người Dụ Vô Thương đang ngồi trên xe lăn,
suốt đường đến đây hắn đều không nói chuyện, không, phải nói từ nàng
sáng nay đến khi ra khỏi Dụ phủ hắn đã không nói lời nào, chỉ gật đầu
đồng ý lời nói dối nàng bịa ra, sau đó để Thích thúc đẩy mình đi theo
nàng.
Mặt trời chói chang nhô lên cao,
nắng gắt đem đám ve của trấn Thanh Thủy đều bức ra, chúng nó liều mạng
giãn người, ở trong bụi cỏ, trên nhánh cây và gào vang bài ca bất diệt.
Nhưng trên toàn bộ đường cái lại chẳng có một bóng người. Trừ ba người
bọn họ thì trên phố trống không, trấn dân bị tình hình dịch bệnh thình
lình đánh tới khiến người người sợ tới mức hoang mang, tất cả đều trốn
trong nhà, không dám ra cửa, sợ mình sẽ là người tiếp theo bị nghiền ra
tro.
Con sông đã ở phía trước, Tưởng Tích Tích hắng giọng nói, “Ta cũng chỉ là đột nhiên có ý tưởng, cảm thấy nếu đường bộ bị lấp kín thì có thể thử đường thủy,” nàng chỉ vào mặt sông,
“Nếu có thể tìm được thuyền tốt, để Thích thúc lên thuyền đi ra ngoài,
đem bồ kết mua về, có lẽ có thể cứu được tính mạng trấn dân, không biết
phương pháp này có được hay không?”
Phàn
Tình nhìn thấy ba người đi xa thì nhẹ nhàng đẩy cửa Dụ gia ra. Ban đầu
nàng ta rúc ở cửa, thật cẩn thận nhìn bên trong, thấy không có chuột mới nhanh như chớp đi vào, quen cửa quen nẻo chạy đến hậu viện.
Nàng đi vào khu viện Dụ lão thái thái ở, xuyên qua cửa sổ nhìn thấy một thân ảnh lưng còng đang ngồi trên giường, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đập
vài cái lên cửa, “Bà bà, ta là Phàn Tình, ta có thể tiến vào không?”
Trong phòng “Bùm” một tiếng, hóa ra Dụ lão thái thái quá mức kích động, thế
nhưng té từ trên giường xuống, hai tay chống thân mình bò đến cửa trước, “Tiểu Tình, ngươi đã đến rồi, thật tốt quá, ta có lời muốn nói cho
ngươi, ngươi mau tiến vào.”
Phàn Tình
chạy nhanh vào nhà đem bà ta nâng dậy, tay đặt trước ngực khô gầy của bà giúp thuận khí, “Ngài đừng có vội, Vô Thương hắn chắc chưa về ngay đâu, có gì thì cứ từ từ nói cũng được.”
Dụ
lão thái thái bắt lấy tay áo Phàn Tình, trong đôi mắt vẩn đục bịt kín
một tầng hơi nước, “Cháu trai ta hắn không phải người, không phải người
đâu.”
Người trong trấn đều biết, Vô
Thương là được mổ lấy ra từ một mảnh da ngựa, cho nên mọi người đều cho
rằng hắn là tằm thần hài tử, lúc đầu ta cùng lão gia cũng cho là như
thế, cho nên chúng ta tận tâm tận lực chiếu cố hắn, không riêng bởi vì
hắn từ nhỏ đã là đứa nhỏ đáng thương mà còn vì hắn là cốt nhục duy nhất
Tiểu Thúy để lại. Vô Thương lớn hơn chút thì đã rât thông minh, lúc nhìn lão gia tính sổ là hắn có thể phát hiện ra sai lầm rất nhanh. Tất cả
mọi người đều nói, bàn tính đều không chính xác bằng hắn, trưởng thành
hắn nhất định sẽ làm tốt việc buôn bán.
Nhưng người thông minh lại thường thường càng dễ dàng cảm thấy cái nhìn của
người khác đối với mình, đặc biệt là những cái nhìn không có hảo ý.
Sau khi Vô Thương bắt đầu thông hiểu lý lẽ thì đã phát hiện mình không
giống người khác. Ban đầu hắn luôn hỏi lão gia vì sao người khác đều có
chân mà hắn lại cố tình không có. Lão gia liền nói trên đời người có
ngàn ngàn vạn vạn, nhưng không có ai hoàn toàn giống nhau, cho nên hắn
cũng không phải đặc biệt.
Nhưng những
người khác sẽ không hiểu được như lão gia, càng sẽ không có quá nhiều
thiện ý và khoan dung đối với một người không có cùng huyết thống với
mình. Vô Thương ở bên ngoài thường phải chịu khi dễ và bị những đứa nhỏ
không hiểu chuyện vũ nhục. Mỗi lần về nhà hắn đều vô cùng thương tâm,
nhưng trẻ con nhanh quên, hắn sẽ vẫn bị bọn nhỏ hấp dẫn, vẫn luôn nghĩ
cách dung nhập với bọn chúng, cho nên mỗi lần chúng ta đều cho người đẩy hắn đến bên ngoài nhìn những đứa trẻ khác chơi đùa.
Nếu không phải sau đó lại xảy ra chuyện kia thì ta và lão gia vẫn chỉ nghĩ
hắn là một đứa nhỏ có vận mệnh nhiều chông gai thôi. Nhưng trong đêm mưa rơi mông lung kia, ta lần đầu tiên biết đứa nhỏ này thật sự khác người, không phải khác về thân thể mà là linh hồn, trong thân thể hắn giống
như còn có một người khác.
Ngày đó, xe
của vô Thương bị những đứa nhỏ kia cướp đi, hắn bò một canh giờ mới về
đến nhà. Sau khi về nhà hắn liền nhốt mình trong phòng, mấy canh giờ
cũng không ra. Sắp đến chạng vạng, bọn người hầu phá cửa mà vào, phát
hiện hắn ngã trên mặt đất, trên đầu đỉnh có một vết rách, máu tươi đầm
đìa.
Lão gia đêm đó liền tìm tới nhà mấy
đứa nhỏ khi dễ hắn, hảo giáo huấn bọn họ một trận nhưng sự tình không
kết thúc ở đó. Đêm đó ta cùng lão gia lần đầu tiên nhìn thấy bộ mặt thật của tôn nhi này, lão gia cũng bởi vậy mà phải mất mạng.
Ngày đó ta ngủ không yên ổn, vô Thương không duyên không cớ bị vũ nhục như
vậy, lòng ta rất khó chịu, tựa như có một tảng đá đè nặng. Ta nghĩ đến
tương lai của hắn thì càng thêm đau lòng, ở trong ổ chăn khóc đến nửa
đêm mới mơ mơ màng màng ngủ.
Ngủ đến nửa
đêm, ta bị lão gia đánh thức, ông ấy nói hình như nhìn thấy Vô Thương đi qua bên cửa, hướng về tằm thất. Ta cho rằng lão gia ngủ đến rối loạn
tâm thần rồi, Vô Thương không có chân, sao có thể “Đi” đến tằm thất chứ. Nhưng lão gia kiên trì nói người nọ chính là hắn, cho nên ta đành phải
cùng ông ấy đi ra cửa, đuổi theo. Một đường đuổi tới cửa tằm thất thì
chúng ta thấy hắn. Hắn mặc quần áo trắng, trên đầu đội mũ, đưa lưng về
phía chúng ta, đứng ở trong tằm thất.
Chúng ta vừa định kêu tên của hắn, lại nghe bên trong truyền ra một trận sột
sột soạt soạt, dõi mắt về phía xa mới phát hiện trong tằm thất chen chúc đầy chuột, đen nghìn nghịt một mảnh, vô số chuột đang ngồi xổm trên mặt khay, điên cuồng cắn nuốt còn tằm.
Ta
vừa muốn kêu ra tiếng, đã bị lão gia bịt miệng lại, theo hướng ngón tay
ông ấy, ta phát hiện chỗ những con chuột đó chạy ra. Toàn bộ chúng nó
đều từ trên người Vô Thương chạy ra.