“Vòng tay là bị ngươi lấy đi phải không? Ngày hôm qua ta từ Dụ gia ra thì liền đi đến chỗ
ngươi, kết quả hôm nay đã không thấy vòng tay đâu. Buổi sáng hôm nay Dụ
Vô Thương cho người lại đưa đến một cái vòng tay cho ta, còn để lại lời
nhắn nói về sau cần bạc thì cứ đến chỗ hắn là được, không cần bán vòng
tay đi. Vương Ngộ Thần, ta biết ngươi gần đây vì tiền mà phát sầu nưng
cũng không cần phải làm ăn trộm chứ?”
“Ta không lấy,” giọng Vương Ngộ Thần cao vút lên, “Mà nói gì thì cũng chỉ
là một cái vòng tay thooi, có cái gì lớn chứ, có cần ngươi đến hùng hổ
vấn tội ta không? Phàn Tình, ngươi cho rằng hắn thích ngươi mới đưa đồ
cho ngươi sao? Kỳ thật, hắn chính là coi ngươi như cô nương thanh lâu,
ngươi bồi hắn, mà hắn cao hứng thì sẽ thưởng cho ngươi chút đồ chơi mới
mẻ thôi mà.”
“Bang.”
Một tiếng tát thanh thúy vang lên, đem Tưởng Tích Tích đang trốn dưới đám
cây trà hoảng sợ, Phàn Tình đi tới, một phen rẽ đám cây cối ra.
***
Đêm đã khuya, tiếng ve ngoài cửa cũng yếu dần, trong phòng chứa củi có một
bóng người đang cúi thấp người thò đầu ra ngoài cửa nhìn, phát hiện bên
ngoài không có ai, hắn mới tay chân nhẹ nhàng từ phòng chất củi đi ra,
nhìn quanh viện rồi chạy vào trong nội viện.
Hắn là công nhân đưa tằm miêu đến đây hôm nay. Ban ngày, nhìn thấy Dụ trạch tràn đầy vàng bạc ngọc khí, rực rỡ muôn màu, hắn liền nổi lên lòng xấu
xa, thừa dịp người nhiều hỗn tạp, trộm trốn đến phòng chất củi, chờ đến
lúc này, đêm khuya tĩnh lặng, mới trộm bò ra, chuẩn bị lấy thứ gì đáng
giá trở về.
Theo hành lang đi đến giếng trời trong nội viện, hắn mới dám dừng lại ven
đường thoáng thở một hơi. Hắn vừa thở vừa đánh giá mấy gian phòng ở xung quanh: Gian phòng lớn nhất phía trước nhất định là của Dụ công tử, bên
trái nhỏ hơn chút hẳn là thư phòng của hắn, còn hai bên nhà kề hẳn là
phòng ở của bọn họ nhân. Phòng ngủ cùng nhà kề hiện tại nhất định có
người đang ngủ, cho nên, hắn đem ánh mắt nhắm ngay thư phòng. Người nhà
giàu đều để cái gì mà văn phòng tứ bảo trong thư phòng, tuy rằng không
biết là cái gì nhưng nghe nói là bảo bối rất quý trọng.
Nghĩ thế, hắn khom lưng bước chậm về phía thư phòng, tay mới vừa đặt lên cửa thì bên tai thình lình truyền tới một trận “Sàn sạt”, trong lòng hắn
đột nhiên căng thẳng, nhanh chóng ngồi xổm xuống, súc thành một đoàn, sợ mình kinh động tới hạ nhân trong viện.
Đôi mắt hắn đảo quanh trong viện, lại phát hiện ngoài hắn thì nửa bóng
người cũng không có. Lúc này hắn mới buông tâm, đẩy cửa ra thành một khe nhỏ, dán người đi vào bên trong.
Đêm nay ánh trăng vừa sáng vừa trắng, cho nên mặc dù trong phòng không đốt
đèn thì hắn vẫn có thể nhìn được rõ bên trong. Nhưng làm hắn thất vọng
chính là chỗ này cũng chẳng giấu bảo bối gì, giấy bút và nghiên mực có
không ít nhưng làm gì có cái gì mà “Văn phòng tứ bảo.” Hắn ở trong phòng đi bộ vài vòng, rốt cuộc đem ánh mắt dừng trên một cái bình ngọc hồ
xuân, trên đó có mấy bông hoa sen, ngay thẳng, vô cùng có khí tiết thanh khiết. Nhưng hắn không hiểu những cái này, hắn chỉ biết cái bình ngọc
này trong suốt sáng bóng, nhìn đã biết là sẽ bán được giá tốt, cho nên,
hắn liền nhanh nhẹn đem nó ôm vào trong ngực, chuẩn bị lại đi một vòng
xem còn đồ gì khác đáng giá không.
Còn chưa đi đến cạnh cửa, sau lưng lại truyền đến một trận “Sàn sạt”, lần
này hắn nghe cẩn thận, thanh âm này rõ ràng là có thứ gì cọ vào mặt
tường cùng gia cụ phát ra.
Hắn đột nhiên quay đầu lại, phát hiện trong góc có mấy con chuột không lớn, chúng nó đứng thẳng chân, đôi mắt lóe ánh huỳnh quang đang nhìn chằm
chằm hắn.
“Làm ta giật cả mình, hóa ra là mấy con chuột, ngươi trộm đồ vật, ta cũng
trộm đồ vật, hai ta tuy là đồng hành, nhưng là nước giếng không phạm
nước sông.” Trong lòng hắn lập tức nhẹ nhàng không ít, trong cổ họng hắc hắc cười hai tiếng, bước nhanh đến bên cửa.
“Kỉ kỉ…… Kỉ kỉ……”
Vài tiếng chuột kêu truyền đến lỗ tai hắn, vốn cũng không hiếm lạ, lại đem
hắn sợ tới mức run một cái, thiếu chút nữa đem cái bình trong ngực quăng đi. Bởi vì, tiếng kêu kia gần trong gang tấc, thế nhưng giống như
truyền từ trong lồng ngực hắn ra.
Cúi đầu, hắn nhìn thấy trong cái bình dò ra một cái đầu màu xám nhòn nhọn,
con chuột hướng hắn đại giương miệng, lộ ra mấy cái răng hàn khí bức
người.
Hắn có xúc động muốn hét thật to nhưng may một chút lý trí trong đầu còn
giúp hắn đem tiếng kêu áp ở cổ họng. Bên trong bình hoa có chuột cũng là bình thường, hắn an ủi chính mình, cố nén ghê tởm, nhéo con chuột túm
ra, rồi dùng sức ném mạnh lên đất.
Con chuột giãy giụa vài cái, cái đuôi thon dài rốt cuộc mềm xuống, bò trên
mặt đất, bất động. Hắn nhìn chằm chằm thi thể của nó, không muốn dừng
lại thư phòng này thêm một chút nào, vì vậy hắn vội lao ra phía cửa.
“Kỉ kỉ…… Kỉ kỉ kỉ…….”
Tiếng chuột kêu sau lưng càng lúc càng lớn, hắn rốt cuộc vẫn là nhịn không được, quay đầu lại.
Trên sàn nhà, kệ sách, bàn, nghiên mực……. Bất kỳ chỗ nào có khả năng thì đều có chuột ngồi đầy, chúng nó như từ dưới nền đất chui ra, chỉ trong nháy mắt đã lấp đầy cả gian thư phòng. Vô số đôi mắt lóe lục quang đang chăm chú nhìn hắn, khiến hắn cảm thấy mình đang bị những ánh mắt báo thù đó
chọc thành cái sàng. Chân hắn mềm xuống, dưới chân trượt một cái, thân
mình liền ngã xuống phía trước.
Còn may, trong nháy mắt ngã xuống, hắn rốt cuộc thoát khỏi cơn sợ hãi, run
rẩy khởi động hai cái đùi chạy về phía tường vây, dùng hết sức lực leo
lên tường cao, rồi nhảy xuống, chạy nhanh như chớp vào màn đêm.
Không biết chạy bao lâu, thẳng đến khi bên cạnh không thấy nhà cửa nữa, cây
cối cũng dần nhiều hơn, hắn mới dừng chân. Hai chân hắn đã chết lặng,
hắn chỉ cảm thấy phần eo dưới giống như đang đeo tảng đá ngàn cân, bước
đi cũng khó. Ngực hắn chợt lạnh, hắn cúi đầu thì thấy dưới tình thế cấp
bách, mà bình hoa kia vẫn không rơi xuống. Vì thế tâm tình của hắn
thoáng ổn định, cuối cùng, một chuyến mạo hiểm này cũng không phải không có thu hoạch.
Nhưng đây là nơi nào? Vì sao bóng cây trên đỉnh đầu lại dày đến độ ánh trăng
cũng không lọt vào được thế này? Hắn định thần lại, cẩn thận đánh giá
xung quanh.
Ở sâu trong rừng rậm mơ hồ có thể nhìn thấy ba nóc nhà nhòn nhọn, hóa ra
hắn lại một đường chạy thẳng đến Thanh Luân sơn, lại hướng phía trước đi lên một đoạn, liền đến tằm thần miếu.
Hắn thở mạnh mấy hơi, đem cái bình cất cẩn thận trong vạt áo, rồi mới hướng tằm thần miếu mà chậm rãi đi qua.
Gió nhẹ thổi qua, lá cây trên đỉnh đầu bị thổi đến “Ào ào” rung động, cũng
đem mồ hôi trên người hắn thổi khô, toàn thân đều thông gió, cũng khiến
tinh thần hắn tỉnh táo, bước chân nhanh hơn.
“Kỉ kỉ……”
Một thanh âm cực nhỏ lại khiến dưới chân hắn cứng lại, thật lâu cũng không dám đi lên phía trước một bước.
“Kỉ kỉ…… Kỉ kỉ kỉ kỉ……”
Cùng với tiếng chuột kêu càng ngày càng nhiều, tiếng vang sột sột soạt soạt
bên trong bụi cỏ cũng càng lúc càng lớn, ngọn cỏ giống như cao hơn mấy
tấc. Đó là do hàng ngàn hàng vạn con chuột đội lên.