“Cho nên, ta vừa hát
vừa đi dọc theo bãi tha ma mà đi, hoàn toàn không đem việc này là việc
khó coi gì. Trong lúc bất tri bất giác, ta đã chạy đến phía Tây Nam của bãi tha ma. Nơi đó chỉ có vài nấm mồ hoang thưa thớt, trong đó có một
ngôi mộ thuộc về Tiểu Thúy cô nương. Cái chết của nàng kỳ quặc nên không được chôn ở phần mộ tổ tiên. Nhưng Dụ lão gia chỉ có một khuê nữ, tất
nhiên rất yêu thương, bởi vậy ông tìm một góc khuất hẻo lánh trong một
góc của bãi tha ma, mua cho nàng một chỗ để yên giấc.”
“Vòng đến sau lưng phần mộ của nàng, ta ẩn ẩn cảm thấy có cái gì không thích
hợp, lại nhìn qua bên trái thì thấy bên trên mộ phần của nàng giống như
có một tầng bạch quang. Ta vốn tưởng rằng đó là ánh trăng sáng, nhưng
những phần mộ khác lại không có loại ánh sáng này. Chỉ có phần mộ của
nàng là hơi lóe ngân quang, mông lung, giống như được gắn vào giữa mây
mù mờ mịt. Nhưng mới vừa rồi đi qua mặt trước, ta chỉ nhìn thấy chút tế
phẩm hương nến, cũng không thấy cái gì khác.”
“Nghĩ thế, ta liền không nhninj được tò mò, không tự giác đi đến chỗ phần mộ
của Tiểu Thúy cô nương, từ bên trái chậm rãi vòng đến phía trước. Lúc
vòng qua, ta sửng sốt bất động, bởi vì ta thấy được một cảnh kỳ quái
nhất cuộc đời này: Mấy chục bông mạn đà la hoa đang chui ra từ mộ của
Tiểu Thúy cô nương, cành khô thẳng, cánh hoa uốn lượn, hướng đỉnh đầu về phía ánh trăng mà kéo dài thân mình, liều mạng phun ra nuốt vào ánh
trăng. Cảnh tượng này chỉ sợ cả đời này ta đều sẽ không quên. Đẹp đến
cảnh giới cao nhất là gì, chỉ sợ không phải hoàn mỹ vô khuyết, mà là đẹp đến gần như quỷ dị. Những bông hoa mạn đà la đó chính là như vậy, chúng nó như hút mất thần trí của ta, khiến lòng ta sinh ra một loại cảm giác vừa sợ hãi vừa kinh ngạc. Hai chân ta như dính trên mặt đất, thành kính nhìn bóng dáng yêu mị của chúng.”
“Lúc
ta đang tập trung chú ý đến những bông hoa kia thì phần đất mộ bên chân
ta đột nhiên lún xuống thành một cái hố nhỏ, ngay sau đó, hạt cát sôi
nổi rơi xuống cái hố kia, phát ra tiếng vang “Lả tả”. Ta vốn không lưu ý đến động tĩnh này nhưng cái hố kia càng lúc càng lớn, đất cát bên cạnh
như dòng nước chảy ào ào xuống đó. Chỉ chốc lát sau đã kéo đến đất cát
bên chân ta. Ánh mắt ta rời khỏi những bông mạn đà la, sau đó ta tiến
đến gần, ngạc nhiên nhìn cái hố sâu bên chân, hạt cát còn đang tiếp tục
rơi xuống, nhưng rơi được một nửa thì sẽ bắn ra, có ít đất cát còn bắn
lên giày của ta.”
“Bên trong hố có thứ
gì đó, hơn nữa, nó đang liều mạng muốn bò lên. Đây là ý nghĩ thứ nhất
hiện lên trong đầu ta, và ý niệm thứ hai chính là: Tiểu Thúy cô nương
sống lại, bởi vì ta quấy nhiễu thanh tịnh của nàng nên nàng bò từ trong
mộ ra ăn ta. Cái ý niệm này khiến máu cả người ta sôi trào, trên đầu
giống như có một tia sét đánh xuống, từ đầu đến chân ta run thành một
đoàn. Ta xoay người muốn chạy, nhưng mới vừa xoay đầu, cổ chân lại bị
bắt được, một thứ lạnh đến thấu xương gắt gao bám lấy cổ chân ta. Suy
nghĩ được chứng thực, ta rốt cuộc nhịn không được, oa một tiếng la lên,
cả người ngã ngồi trên mặt đất, hai tay ôm đầu, không dám nhìn lại phía
sau.”
“Không biết qua bao lâu, cái thứ
trên cổ chân ta chậm rãi trượt xuống, ta lại vẫn không dám trợn mắt,
cũng không dám quay đầu lại, ta sợ cái thứ kia đã bò lên, đang ở phía
sau giương cái miệng đỏ lòm ra chờ ta. Nhưng dần dần, bên tai lại truyền đến một trận hô hấp như có như không, thanh âm rất nhỏ, khi liền dài
khi ngắn, giống như có ai đó không thở nổi. Quỷ, hẳn sẽ không hô hấp,
nghĩ thế, ta ôm quyết tâm phải chết mà quay đầu lại, phát hiện sau lưng
không có gì cả. Mới vừa thư khẩu khí thì khóe mắt ta lại đột nhiên ngó
đến một thứ ở trong hố, xanh trắng xanh trắng một khối nhỏ, bên trên
khảm hai lỗ nhỏ màu đen. Ta chấn động, cái mũi, hóa ra trong hố đó thật
sự có quỷ. Lại kêu một tiếng, ta đứng dậy liền chạy, nhưng lại thình
lình đụng vào một thân thể mềm như bông. Là Phàn Tình, nàng hai tay
chống nạnh hướng về phía ta cười: ‘vì đánh cuộc, cũng không đến mức bị
dọa thành cái bộ dáng này chứ?’ Nhưng ta làm gì còn tâm tình phản bác
nàng, tay vội chỉ vào nấm mồ phía sau: ‘ thật sự có quỷ, nàng ta sắp bò
lên rồi. ’ Phàn Tình hướng cái hố kia nhìn nhìn, bỗng nhiên bước nhanh
hơn, đi ra phía trước, duỗi tay hướng bên dưới túm một cái.”
Phàn Ấm nhìn Tưởng Tích Tích, “Sau đó thì ngươi hẳn là đoán được rồi, người
nàng túm ra đương nhiên không phải quỷ, mà là Dụ Vô Thương, nhưng nếu
nàng đến muộn chút thì Dụ Vô Thương là người hay quỷ còn chưa biết được
đâu.”
“Nhưng sao Dụ Vô Thương lại ở bên dưới phần mộ?”
Phàn Ấm xoa xoa tay hướng về phía trước mà đi, “Người của Dụ gia nói bọn họ
cũng không hiểu được đứa nhỏ này vì sao sẽ ở dưới phần mộ mẫu thân hắn.
Nhưng người trong trấn đều biết, hắn là bị Dụ lão gia vùi vào, bởi vì
lúc Phàn Tình đem hắn kéo lên, ta nhìn rõ trên cổ hắn có dấu tay bóp cổ
mới có.”
“Dấu tay? Dụ lão gia là ông ngoại ruột của hắn, vì sao phải giết chết hắn?”
“Năm ấy Dụ Vô Thương bốn tuổi, nhưng hắn sớm đã thông tuệ, rất sớm liền biết mình cùng người khác bất đồng, mỗi khi chúng ta ở đầu đường cuối ngõ
chạy vội thì hắn đều ngồi trên xe lăn, được một lão nô đẩy, lẳng lặng
nhìn chằm chằm chúng ta. Khi đó mọi người tuổi còn nhỏ, tâm trí còn chưa thành thục, không chỉ không có đồng tình với hắn mà còn có chút chán
ghét cùng sợ hãi. Mấy nam hài tử thấy hắn thì liền đi lên trêu chọc giễu cợt một phen, có một lần, nhân lúc lão nô kia không ở đó, bọn họ còn
đem hắn từ xe đẩy xuống dưới, đem thứ duy nhất hắn ỷ lại vào đoạt chạy.
Nghe nói ngày đó, Dụ Vô Thương ở trên phố bò suốt một canh giờ, mới bị
lão nô phát hiện, ôm về nhà.”
“Vào lúc
ban đêm, Dụ lão gia tìm đến nhà mấy tiểu tử đoạt xe kia, tay cầm roi
ngựa, mặc cho ai khuyên đều không nghe, một hai phải đưa bọn họ giáo
huấn một phen. Tất cả mọi người đều cảm thấy hành vi của ông ta có chút
quá đáng, rốt cuộc đều là hàng xóm, hài tử lại nhỏ, để bọn chúng cúi đầu nhận sai là được, sao phải ở trước mặt cha mẹ chúng đánh đòn, thật hơi
không có nhân tình. Nhưng Dụ lão gia không thuận theo, ông ta nói với
cha mẹ những hài tử kia: ta chỉ đánh mỗi đứa ba roi, sẽ không quá nặng,
nhưng phải cho bọn họ nhận giáo huấn, làm cho bọn họ nhớ rõ, ai cũng sẽ
đau, vết thương trong lòng so với vết thương da thịt khó chữa hơn nhiều, bởi vì nó là không nhìn thấy, không dùng thuốc được, nói không chừng nó vẫn lưu ở nơi đó, biến thành một vết sẹo vĩnh viễn không khép được.
Đánh xong ba roi rồi, các ngươi đánh ta cũng tốt, đem ta đi quan phủ
cũng thế, ta đều chịu, tuyệt không phản kháng.” Cha mẹ mấy đứa nhỏ kia
vốn là đuối lý, hơn nữa Dụ gia thế lực lớn, bọn họ cũng không đắc tội
nổi, chỉ có thể cởi quần bọn nhỏ, để Dụ lão gia đánh ba roi. Roi cũng
không nặng, nhưng đánh xong Dụ lão gia lại khóc đến khổ sở hơn bất kỳ
đứa nhỏ nào. Ông ta ném roi xuống, một người xiêu xiêu vẹo vẹo lao ra
ngoài cửa, tất cả mọi người đều nghe được ông ta rống giận: “Ông trời,
một khi đã như vậy, lúc trước vì sao còn đưa hắn đến trên đời, nếu cứ để hắn chết ở tằm thần miếu, ít nhất không cần phải chịu tra tấn như vậy.”