“Ô ô ô ô……” tiếng ca
du dương lại truyền đến trong tai Lưu Tự Đường. Trong đầu hắn hiện lên
một đạo bạch quang, đột nhiên hắn nhớ ra vì sao tiếng ca này lại quen
thuộc như thế. Nó không phải chính là lời ca hắn nghe được vào hôm lật
thuyền ngã xuống nước sao?
Tiếng ca càng
ngày càng gần, thình lình một hơi thở lạnh băng phả lên cổ hắn, đem mấy
sợi tóc rối sau gáy đều thổi lên. Lưu Tự Đường lần này người chưa xoay
thì trường kiếm đã dán theo sườn eo mà đâm về phía sau. Hắn cảm giác
Thanh Phù kiếm đụng phải một vật rất cứng, đột nhiên bắn trở về đem cả
người hắn đẩy về phía trước. Nếu không phải hắn dáng điệu uyển chuyển,
vội vàng dùng kiếm chống đỡ mặt đất thì thân thể sớm đã ngã mạnh xuống
mặt cây cầu.
“Lãnh tiểu thư, ngươi tuy
chết thảm nhưng cũng không nên đem cái chết của chính mình tính toán lên đầu thôn dân. Huống chi ngươi đã lấy đi bốn mạng người, cũng nên dừng
tay sớm về với cực lạc,để sớm siêu sinh. Ngươi tội gì phải làm một cô
hồn dã quỷ, ở lại nhân thế cô độc du đãng chứ.” Lưu Tự Đường cao giọng
nói, hắn không trông cậy vào lời này của mình có thể hóa giải oán khí
của Lãnh Ngọc nhưng trải qua mấy lần đánh giá, hắn đã biết chính mình
không phải đối thủ của nàng ta. Hiện tại hắn chỉ muốn dùng lời này giữ
chân nàng để tranh thủ chút thời gian mà thoát đi.
Không nghĩ tới lời này vừa nói ra, phía sau lại đột nhiên vang lên tiếng sóng đánh trên mặt sông, theo sau đó là một trận mùi tanh hỗn loạn theo hơi
nước tiến vào trong mũi hắn.
Lưu Tự Đường cảm thấy ngực căng ra, kinh mạch toàn thân thế nhưng như là bị phong
bế, một hơi cũng không thở ra được. Hắn muốn hét lên nhưng chỉ có thể
phát ra tiếng “Ngô ngô” rên rỉ, muốn chạy nhưng chân lại giống bị đông
cứng lại, một bước cũng không đi được. Hắn cảm giác thân thể của mình
càng ngày càng lạnh, sưng lên, thậm chí có thể thấy ngón tay lộ ra đã
trở nên sưng tím.
“Ầm” một tiếng, Thanh
Phù kiếm rơi ra từ ngón tay sưng to của hắn, rơi trên mặt đất, nảy lên
hai cái rồi bất động, chỉ có ngọc thạch ở chuôi kiếm là phát ra điểm ánh sáng nhạt.
Lưu Tự Đường cảm thấy ngực
mình như sắp vỡ nứt ra, liền giống với cảm giác không thể thở được khi
rơi vào trong nước ngày hôm đó. Đầu hắn cũng như bị to lên vài lần, bên
trong hỗn độn, không nghĩ được gì, cũng không có một chút dục vọng cầu
sinh nào.
Trong lúc hoảng hốt, hắn thấy
tua kiếm trên mặt đất tựa hồ nhảy lên hai cái, long văn tỏa ra ánh sáng
màu vàng mở rộng ra. Ánh vàng này rực rỡ sưởi ấm lục phủ ngũ tạng của
hắn, đem khí lạnh đang bóp trụ kinh mạch của hắn xua tan toàn bộ.
Tay chân hắn vừa mới động đậy được thì hắn liền nhặt Thanh Phù kiếm trên
mặt đất lên rồi sờ soạng hướng ra ngoài mà đi. Nhưng bốn phía tất cả đều là sương trắng giống sữa bò, hắn căn bản không nhìn được phương hướng.
Đúng lúc này, hắn tay đột nhiên bị một bàn tay nhỏ bé nóng hầm hập túm
chặt. Lưu Tự Đường không phản kháng, bản năng nói cho hắn biết người này là tới cứu giúp chính mình. Hắn đi theo người kia về phía trước, sương
mù sau lưng càng ngày càng loãng. Lúc hắn rốt cuộc thấy được đám người
phía trước thì vội cùng chủ nhân bàn tay này bước nhanh ra khỏi đám
sương mù dày đặc đó.
“Tiểu Thành, sao
ngươi không rên một tiếng liền tự đi vào rồi?” Hề Thành rốt cuộc buông
tay Lưu Tự Đường, hắn được Hề bá ôm vào trong ngực, cẩn thận kiểm tra
xem có bị thương không.
“Ta không thể
nhìn đại ca bị vây ở bên trong không đi ra được,” đôi mắt Hề Thành trong trẻo như thủy tinh. Hắn quay đầu nhìn về phía Lưu Tự Đường, “Huynh sao
ngốc thế, cứ đứng ở bên trong mà không biết chạy a.”
Trong lòng Lưu Tự Đường nóng lên. Hắn cảm thấy lời mình vừa nói với Lãnh tiểu thư kia, trước mặt hài tử ngây thơ chất phác này đột nhiên có vẻ vô
cùng dữ tợn lại ác ý mười phần.
“Tiểu tử, ánh mắt ngươi thực không tồi, ở trong đó còn có thể thấy rõ ràng. Ta
chính là thật sự mê muội không biết phương hướng rồi.” Hắn đem cảm động
hóa thành một câu trêu chọc.
“Bên trong không u ám a. Sau huynh lại không thấy rõ chứ?” Hề Thành nghi hoặc nói.
“Tiểu hài tử đôi mắt sạch sẽ, người lớn chúng ta sao so sánh được chứ.” Hề bá mắt nhìn phía trước, sương mù đang dần thối lui, dấu chân trên mặt sông cũng hóa thành một đám nước, rất nhanh đã bị nắng sớm hong khô. Lúc này ông mới chuyển hướng Lưu Tự Đường, “Lưu công tử, mới vừa rồi ở trong
đám sương mù kia ngươi có thấy cái gì không?”
“Ta không thấy gì hết nhưng lại nghe thấy một hồi tiếng ca, giọng hát kia
trầm thấp đau thương, giống hệt thứ ta nghe được lúc lật thuyền.” Hắn
dừng một chút, nhìn về phía Hề bá, “Chẳng lẽ vị Lãnh cô nương kia lúc
sinh thời cực kỳ tinh thông nhạc lý? Nhưng tiếng ca kia tuy hay nhưng ta lại không hiểu nó đang nói cái gì…… Giống như bài hát dùng một thứ ngôn ngữ xa lạ để viết ra vậy.”
“Ta cũng nói
qua, nàng trời sinh tính tình cao ngạo, cũng không cùng thôn dân lui
tới, cho nên việc nàng yêu thích cái gì chúng ta tự nhiên là hoàn toàn
không biết được. Có lẽ giống như lời công tử nói, nàng cực tinh thông
nhạc lý, cho nên mới vừa rồi ngươi nghe thấy chính là tiếng nàng hát.
Nhưng vô luận tiếng ca kia tuyệt mỹ thế nào thì với chúng ta cũng chỉ
giống tiếng chuông tang thôi.” Hề bá thở dài, đem Hề Thành kéo đến bên
người Lưu Tự Đường, “Làm phiền công tử đem đứa nhỏ này mang về nhà.
Nghiêm lão đầu nhi ngày mai hạ táng, hiện tại không còn sớm nữa, ta và
Điền Nhi cũng nên đến trấn trên đặt mua quan tài cho phụ thân hắn.”
Lưu Tự Đường đáp lời rồi kéo tay Hề Thành đi cùng đám thôn dân vào trong
thôn. Thấy bốn phía không có ai, hắn mới vỗ vỗ đỉnh đầu Hề Thành, “Uy,
tiểu tử, ngươi có biết bên trong đám sương kia có yêu quái không?”
Hề Thành nhún nhún vai, “Có thể không biết sao? Bọn họ một đám đều bị dọa thành cái bộ dáng thấy quỷ kia.”
“Vậy sao ngươi còn đi vào, không sợ sao?”
Bị hắn hỏi như vậy, Hề Thành ngây ra một lúc, sau đó cào cào đầu mình,
“Ta…… Ta cũng không nghĩ nhiều như vậy a. Hơn nữa ta tưởng mọi người sẽ
cùng nhau đi vào a. Không nghĩ tới vào trong rồi thì lại phát hiện chỉ
có mình ta.” Hắn hắc hắc cười, tùy tay nhặt tảng đá ném đến trước mặt
đám bạn cùng chơi, “Nhị Ngưu Tử, mấy ngày không thấy, mông ngươi lại lớn hơn rồi, thật giống cái cối xay a.”
Đứa
nhỏ kêu Nhị Ngưu Tử kia làm sao chịu buông tha, liền cũng nhặt lên một
cục đá ném về phía Hề Thành, trong miệng nói “Tam sợi lông tam sợi
lông”. Hai đứa nhỏ vừa đuổi vừa chạy, chỉ lát sau đã biến mất trong đám
người.
Lưu Tự Đường lại đứng không nhúc
nhích ở đó. Qua thật lâu, hắn mới nở nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng. Hắn hướng về hướng Hề Thành chạy đi mà gọi với theo, “Tiểu tử, ngươi đừng chạy
nhanh như vậy, gia gia ngươi đã dặn dò ngươi phải về nhà, đừng chạy loạn khắp nơi.”
Hữu Nhĩ đem cả người
dán trên chiếu trúc đến một khe hở cũng không có. Nó lè lưỡi sang một
bên, trong tay cầm một cái quạt hương bồ dùng sức phe phẩy. Nhưng dù vậy thì hắn vẫn không thể khiến bản thân mát mẻ hơn chút nào.
Yến Nương từ ngoài cửa đi tới, liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi tu luyện lâu thế
rồi, sao còn không duy trì được bộ dáng của con người chứ?”
“Mới vừa rồi hộp kim chỉ của ngươi phát sáng.” Hắn duỗi đầu lưỡi, nói mơ hồ không rõ.
Yến Nương cong môi cười, “Mới đi bao lâu đã gặp điều cổ quái, xem ra cái vị Lưu đại nhân này là không thể trở về Hỗ gia trước biểu ca hắn rồi.”
------oOo------
Chương 104: Chôn sống
Nguồn: EbookTruyen.VN
Trong tiếng gào khóc của Nghiêm Điền Nhi cùng tức phụ của hắn, chiếc quan tài màu đen được buộc vào dây thừng rồi đặt vào trong hố sâu. Một lão hòa
thượng được mời từ trấn trên tới đi vòng quanh hố, vừa niệm vãng sinh
chú vừa xoay vài vòng. Hắn hướng Hề bá gật gật đầu, Hề bá liền kéo vợ
chồng Nghiêm Điền Nhi ra rồi bảo bọn Bạch Dũng lấp đất.
Lúc xẻng đất đầu tiên hất lên nắp quan tài, Nghiêm Điền Nhi cuối cùng cũng
ngừng khóc, ngậm nước mắt yên lặng thừa nhận thống khổ chia cách vĩnh
viễn. Lưu Tự Đường cũng hơi có chút thương cảm, mười năm trước, hắn cũng tiễn phụ thân đi như thế này. Tuy rằng ngay lúc đó tang lễ long trọng
hơn thế này nhiều, thậm chí cả thánh thượng đều tự mình giá lâm, nhưng
hắn biết rõ nỗi đau chia lìa cốt nhục kia là vô cùng thống khổ. Nỗi đau
này không phải hư vô mờ mịt mà vô cùng chân thật. Nó làm trong lòng
người ta như thiếu một khối, dùng hết sức lực của quãng đời còn lại cũng không thể chữa trị được. Hắn nắm chặt tay Hề Thành, khóe mắt bịt kín
một tầng ướt át.
“Đại ca, bọn họ đang khóc cái gì vậy?” Hề Thành mê mang nhìn bọn Nghiêm Điền Nhi.
“Phụ thân của Nghiêm Điền Nhi đã chết, trong lòng hắn tự nhiên là bi
thương.” Lưu Tự Đường đột nhiên ý thức được mình chưa bao giờ gặp cha mẹ của Hề Thành, trong lòng tức khắc hiểu vì sao hắn không hiểu rõ những
chuyện này. Hắn không nhịn được mà đau lòng đứa nhỏ này, kéo chặt bàn
tay bé nhỏ của nó, truyền một chút ấm áp cho nó. Nhưng phía trước đột
nhiên vang lên tiếng kêu sợ hãi của Bạch Dũng. Hắn hoảng sợ giống như sợ bị lây bệnh, đem mọi người đứng ở ngoài cũng biến thành chim sợ cành
cong, một đám sợ tới mức thân thể cứng còng, nửa điểm cũng không thể
động đậy.
Lưu Tự Đường biết không ổn liền quay đầu hướng Hề Thành nói: “Về nhà đi, vô luận nghe được động tĩnh gì đều không được ra đây.”
“Vì cái gì?” đôi mắt Hề Thành sáng long lanh.
“Đừng hỏi, có một số việc không biết vẫn tốt hơn.”
Hề Thành thấy hắn nói kiên định như vậy thì cũng không hỏi tiếp mà nghe lời xoay người đi về nhà.
Thấy Hề Thành đi xa, Lưu Tự Đường một mình xuyên qua đám người. Hắn thấy hai vợ chồng Nghiêm Điền Nhi vốn đang nức nở cũng dừng lại, dường như đang
cầu cứu mà nhìn lão hòa thượng bên cạnh. Lão hòa thượng kia đang nửa mở
miệng, cằm thiếu chút nữa rơi xuống bộ ngực gầy quắt. Một lát sau hắn
chắp tay trước ngực nhắm mắt lại, trong miệng không nhịn được mặc niệm
“A di đà phật”, trừ cái đó hắn cũng không nói gì khác.
Lưu Tự Đường đi đến phía trước mấy người đang lấp đất, nhìn xuống quan tài mới hiểu tại sao cả đám lại bị dọa thành thế này.
Phiến quan tài vốn dĩ đã bị đóng đinh gắt gao hiện nay lại không ngừng đong
đưa, phát ra tiếng “Bang bang” rất nhỏ, giống như người đã chết mấy ngày ở bên trong không chịu nổi tịch mịch, muốn nhấc nắp lên bò ra vậy.
“Là Nghiêm lão đầu nhi hoàn hồn sao, có muốn mở nắp quan tài ra không?” Bạch Dũng run run rẩy rẩy hỏi Hề bá ở phía sau.
Hề bá xanh cả mặt, “Người chết đã mấy ngày, thân thể cũng bắt đầu bốc mùi
làm sao còn có hồn mà hoàn chứ?” Hắn rùng mình, “Mau, mau lấp đất, đồ
vật trong quan tài khẳng định không phải Lão Nghiêm Đầu nhi.”
Bạch Dũng nghe hắn nói như vậy, giống như đột nhiên hồi tỉnh lại, mấy người
đứng cạnh hắn cũng nhanh chóng xúc đất lấp lên. Nhưng đúng lúc này
Nghiêm Điền Nhi đột nhiên xông tới đem Bạch Dũng đánh ngã trên mặt đất,
“Không được lấp đất, cha ta nhất định chưa chết. Hôm qua hắn còn báo
mộng cho ta nói chính mình không muốn chết, nói hắn chưa thấy tôn tử
sinh ra, chết không nhắm mắt.”
Bạch Dũng
bị đẩy một cái thì ngẩn ra, chờ hắn phản ứng lại thì Nghiêm Điền Nhi đã
nhảy vào trong hố quan, liều mạng đem nắp quan tài đang chấn động kia mở ra, trong miệng lẩm bẩm tự nói: “Cha, ngài đừng hoảng hốt, ta đây liền
cứu ngài ra.”
Lưu Tự Đường biết sự tình
không thích hợp, liền nhảy theo hắn vào hố, dùng cánh tay siết chặt eo
Nghiêm Điền Nhi liều mạng muốn đem hắn từ trên quan tài kéo ra, “Bình
tĩnh một chút, cha ngươi xác thật đã chết. Ta tận mắt nhìn thấy hắn tắt
thở, ngươi ngàn vạn đừng mê muội a.”
Hắn
sở dĩ nói như vậy là bởi vì Nghiêm Điền Nhi hiện tại mặt mũi đỏ bừng,
hai mắt lóe sáng, không giống bộ dáng thanh tỉnh, hiển nhiên đã bị mê
hoặc.
Chính lúc lôi kéo này, nắp quan tài thế nhưng chậm rãi mở ra. Lúc nhìn thấy khuôn mặt đã biến đổi của Lão
Nghiêm Đầu nhi xuất hiện trước mặt, Nghiêm Điền Nhi giống như bị đánh
một cái, rốt cuộc phản ứng lại chính mình đang làm cái gì.
Hắn bò xuống từ quan tài, quỳ gối bên cạnh không ngừng dập đầu, “Cha…… Cha, là nhi tử bất hiếu, quấy nhiễu sự thanh tĩnh của ngài.”
Nghiêm lão đầu lại vẫn duy trì bộ dạng khi chết, hai mắt khẽ nhếch, miệng lệch sang một bên, không đáp lại lời Nghiêm Điền Nhi.
Lưu Tự Đường chạy nhanh tới lôi kéo Nghiêm Điền Nhi đứng lên, hướng hắn
liếc mắt. Nghiêm Điền Nhi gật gật đầu, hai người cùng nhau dùng sức,
muốn đem nắp quan tài một lần nữa khép lại. Nhưng bọn họ kéo đẩy nửa
ngày mà cái ván kia vẫn không động đậy. Nghiêm Điền Nhi gãi đầu, “Mới
vừa rồi ta chẳng dùng sức gì thì nó đã mở ra, sao bây giờ lại không khép vào được chứ?” Hắn đem đầu hướng trong quan tài muốn nhìn xem có vướng
cái gì không. Nhưng mà đúng lúc này, một đôi tay đột nhiên từ trong quan tài dò ra, gắt gao tóm lấy đầu hắn.
“A.” Nghiêm Điền Nhi phát ra một tiếng kêu mơ hồ không rõ, đôi tay liều mạng bám lấy quan tài, hai chân khua khoắng muốn chạy trốn khỏi hai cái tay
kia. Nhưng mười ngón tay kia dùng sức rất lớn. Mười móng tay màu tím đỏ
thậm chí đâm vào trong da đầu Nghiêm Điền Nhi, đem hắn cào đến máu tươi
giàn giụa.
Thấy tình cảnh đó, Lưu Tự
Đường vừa kinh hoảng vừa khẩn trương. Chính hắn lại không đem Thanh Phù
kiếm theo trên người, chỉ đành phải nhanh chóng ôm thân người Nghiêm
Điền Nhi, gắt gao tóm lấy eo hắn, dùng hết toàn lực đưa hắn kéo về phía
sau.
Hắn là người tập võ, sức lực lý ra
là không nhỏ, nhưng đôi tay kia rõ ràng không phải hắn một người có thể
đối phó. Một lúc sau hắn thế nhưng bị túm đến hai chân cách mặt đất,
cùng với Nghiêm Điền Nhi bị lôi vào trong quan tài. Nửa người Nghiêm
Điền Nhi đã chui vào trong, mà cái quan tài kia vốn không lớn, chỉ chứa
được một người, hình thể hắn cũng không nhỏ vậy mà cứ như vậy bị kéo vào khiến da thịt quanh người bị cứa đến da tróc thịt bong.
“Mau, mau tới cứu người, một mình ta không duy trì được.” Lưu Tự Đường hô lớn về phía sau nhưng đáp lại cho hắn lại là một mảnh lặng im. Các thôn dân phảng phất đã bị dọa đến ngây người, một đám im như ve sầu mùa đông,
không ai nguyện ý đi xuống hố sâu, càng không ai nguyện ý kéo hắn một
phen. Bọn họ cứ trơ mắt nhìn hai người bị lôi từng chút một vào trong
quan tài, nhìn Nghiêm Điền Nhi từ giãy giụa đến nhận mệnh, cuối cùng
cũng không nhúc nhích, còn dư lại nửa thân mình lộ ở bên ngoài.
Bên trên vang lên một trận hét chói tai, là tức phụ của Nghiêm Điền Nhi.
Nàng vác bụng, quỳ xuống, “Cầu xin các ngươi, cứu hắn đi. Nghiêm gia đã
chết một người, không thể lại chết một người nữa a……” Nàng quỳ đến một
nửa, bỗng nhiên nghe được trong hố truyền đến một tiếng bùm, quay đầu
nhìn lại thì thấy Lưu Tự Đường bị quăng ra ngoài, mà nửa thân thể còn
lại của Nghiêm Điền Nhi cứ thế bị lôi vào trong quan tài, phun ra một
màn máu.