"Cậu đang
làm cái quỷ gì vậy!" Phương Việt không biết đối phương ở đâu, chỉ có thể rống to ở giữa không trung. Âm thanh được truyền từ một hướng duy nhất, cũng không trông cậy vào việc Dương có thể nghe thấy, lại không ngờ lại được hồi đáp.
"Ồ, anh còn chưa chết sao." thanh âm Dương nghe có hơi kinh ngạc, bất quá lập tức khôi phục bình tĩnh, "Ừm, kế hoạch rất
thuận lợi, tất cả đều là công lao của anh."
"Thật bậy bạ. Tên khốn cậu còn muốn tính toán gì nữa."
"Không có gì, tôi chỉ hy vọng thế giới hoà bình thôi." thanh âm Dương rất là
vô tội, "Bất quá, trên đường xuất hiện người bỏ mạng là điều khó tránh
khỏi. Tôi thật ra không ngờ anh có thể sống sót, còn tưởng rằng anh
khẳng định đã sớm bị Bạch Phong giết."
Mí mắt Phương Việt giựt giựt, không ngờ tên này lại coi mình thành vật hy sinh.
"Nhưng kết quả không phải khiến mọi người đều vui sao?" ngữ điệu Dương thực
nhẹ nhàng, "Để tôi nhìn xem...... Bạch Phong hiện tại ở bên cạnh anh?
Xem ra cậu ta nhận ra anh, thật đáng mừng, thật đáng mừng."
Dứt lời, màn hình máy tính bị người đập đến nát. Bạch Phong đá văng mấy vật cản trước mặt: "Mi lợi dụng bọn ta?"
Trên màn hình Dương xuất hiện bông tuyết, lại nhìn không thấy cảnh sắc. Cậu
ta đứng lên: "Chỉ là hợp tác đôi bên cùng có lợi mà thôi. Tôi giúp
Phương Việt vào, anh ta giúp tôi kéo dài thời gian. Hơn nữa, cuối cùng
nếu không có tôi xử lý đại não của ba, các ngươi còn bị người nọ chơi
đến xoay vòng."
"Đại não?" Phương Việt hồ nghi.
"Đúng, ba
tôi sớm đã già, chỉ giữ lại khí quan quan trọng nhất. Thân thể dù nhiều
hay ít, vĩnh viễn không chết." thanh âm mang ý cười, "Thế nhưng, ưu điểm lớn nhất, cũng là nhược điểm lớn nhất. Ba tôi cũng không thả lỏng cảnh
giác, tôi cũng tìm không thấy cơ hội. Các người, thật là một quân cờ
tốt."
Vừa dứt lời, loa khống chế âm hưởng bị Bạch Phong đá vỡ.
Lúc này thanh âm Dương tràn ngập tạp âm và đứt quãng, lần này thanh âm
như được phát quang phòng: "Viện nghiên cứu sắp khởi động trình tự tự
hủy...... Đếm ngược năm chữ số. Năm, bốn......"
Mới năm giây!? Người bình thường nào chạy trốn ra tới!
Phương Việt vội ấn phím số thang máy, lại bị Bạch Phong ôm lấy eo, một tay khác đặt lên bả vai.
"Hai, một."
......
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, bên tai chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng nổ mạnh. Thanh âm kia lớn như động đất rồi đột nhiên im bặt, tiếp theo không
ngừng tuần hoàn lặp lại. Mắt Phương Việt không thể mở, thể không thể
động, tai không thể nghe. Duy trong đầu còn lưu lại tiếng vang lớn, lăn
qua lộn lại, dư âm thật lâu không tiêu tan.