Ánh sáng xanh được chiếu sáng ở các tiêu bản
cao hai mét. Đưa mắt nhìn lại thì đã thấy một hàng pha lê kéo dài, nối
thẳng đến một màn hình máy tính lớn. Ánh sáng không biết đến từ đâu,
thập phần mỏng manh, nhưng mấy trăm chùm tia sáng chiếu cùng nhau, lại
chiếu sáng cả không gian ngầm.
Mà so với tiêu bản, thứ bên trong
lại càng làm cho người giật mình. Cánh tay, tuỷ não, tròng mắt......
Nhìn vào trong, những khí quan dần dần hợp thành hình dáng nhân loại,
rồi lại không phải nhân loại. Thân thể người, đầu, hoặc là thân thể
người đầu cá, thiên kỳ bách quái. Thậm chí dị hình ở bên ngoài kia cong
có thể thấy được nhâm trong đây.
Phương Việt nhìn đến trận buồn
nôn, rồi không thể không nhìn từng thứ. Tuy rằng không muốn thừa nhận,
nhưng nói không chừng Bạch Phong được giấu ở trong mấy thứ này. Nhưng
thẳng đến cuối, vẫn không phát hiện thân ảnh người nọ.
Cuối dãy
hành lang là một màn hình máy tính lớn. Nhiều màn hình được xử lý, đường cong hoa hoè loè loẹt rắc rối phức tạp, làm người ta không rõ tác dụng. Máy tính hay smart phone hiện giờ, loại máy tính này bình thường đã
không tồn tại trong cuộc sống, phỏng chừng chỉ có giải toán trình tự đặc biệt phức tạp mới có thể dùng đến. Tỷ như trong viện nghiên cứu.
Phương Việt nhìn, đột nhiên phát hiện có chút không thích hợp. Những đường
cong tuy rằng nhìn như lộn xộn, nhưng trên thực tế đều có phương hướng
ra vào rất có định luật. Phương Việt dọc theo đường cong đi qua, cuối
cùng ngừng ở chỗ những chiếc bình thuỷ tinh đặt ở các bức tiêu bản.
Vốn dĩ nó có thể thấy được, nhưng thân bình lại đen nhánh, ẩn với tấm tiêu
bản màn đen, càng nhìn không rõ thứ bên trong. Phương Việt thấy khả
nghi, dán mắt sát vào, tay đặt trên thân bình, lại không biết động vào
cơ quan gì —— thân bình rung lên, sơn tróc ra, lộ ra chất lỏng trong
suốt bên trong.
"Bạch Phong......"
Bên trong tiêu bản là
một người con trai đang ngủ say, cả người trần trụi, hai mắt nhắm
nghiền. Hai tay hai chân cậu bị xích sắt trói lại, nửa khuôn mặt bị mặt
nạ che lại, lộ ra đôi mắt. Thân thể nửa nổi trong dịch dinh dưỡng, sợi
tóc cũng tùy đó nổi lềnh bềnh b
"Bạch Phong!" Phương Việt đấm mạnh vào thân bình, di chuyển một vòng quanh bình, "Chờ anh, anh lập tức thả em ra."
Nhưng chung quanh không hêg có đồ gì có sức nặng, nhìn những dây điện, rất có thể chúng dùng để khống chế máy tính mới có thể mở tiêu bản ra. Nhưng
anh sẽ không dùng cái kia.
Vậy thì, dứt khoát đánh nát đi.
"Không thể cậy mạnh, đồ vật quý báu của ta sẽ bị hỏng mất."
Ngay khi Phương Việt chuẩn bị dùng ghế để đập vỡ bình thủy tinh, phía sau
lại truyền đến một câu nói. Anh sửng sốt, quay đầu lại, lại thấy đó là
một người đàn ông xa lạ khoảng ba mươi tuổi. Mũi cao thẳng, ánh mắt thâm thúy, ngũ quan rõ ràng. Thế nhưng mái đầu đã bạc, nếu không phải khuôn
mặt nhìn còn trẻ, còn sẽ tưởng đó là một ông già hơn sáu mươi tuổi.