Đầu ngón tay nhúc nhích một chút, tiếp theo là
cánh tay, cuối cùng, người nọ mở bừng mắt. Phương Việt ôm đầu ngồi dậy,
trước mắt biến thành màu đen, một hồi lâu mới thấy đỡ hơn, cảnh sắc dần
dần hiện ra.
Anh nằm ở một đoạn tường, tầm mắt đều là một mảnh đổ nát thê lương. Ngầm lăn xuống rất nhiều đá vụn, rác rưởi khắp nơi.
Phương Việt không biết khi nào đã lại mất đi ý thức, lần thứ hai tỉnh
lại, chỉ nhìn thấy một mảnh hỗn độn. Anh vuốt sau cổ, nghiêng ngả lảo
đảo từ mặt đất đứng lên, nhìn quét một vòng, liền phát hiện Bạch Phong
cách đó không xa nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền.
"Bạch Phong!" Amh vội chạy đến đỡ lấy bả vai cậu, đỡ cậu ngồi dậy, "Cậu không sao chứ?"
Vốn tưởng rằng Bạch Phong đang lâm vào trạng thái hôn mê, không ngờ lại
nghe thấy một câu đáp lại mỏng manh: "Không chết được." Lại nhìn qua,
thấy người kia nửa híp mắt, tựa hồ thần chí đã thanh tỉnh.
Phương Việt đầu tiên là vui vẻ, rồi lại lập tức cảm thấy không thích hợp. Bạch Phong thoạt nhìn hữu khí vô lực, đôi mắt vô thần. Tuy rằng bình thường
sắc mặt tái nhợt, nhưng lúc này tựa hồ lại rất nghiêm trọng. Chính
Phương Việt cũng chưa chịu nhiều trọng thương, anh không tin Bạch Phong
không cẩn thận hơn so với mình.
Phương Việt trầm xuống: "...... Cậu làm sao vậy?"
"Cậu dùng dị năng?"
Thấy không đáp lời, Phương Việt không tự chủ được tăng lớn âm lượng: "Giờ là chuyện như thế nào! thân thể cậu làm sao vậy?"
Vô luận vấn đề là gì, Bạch Phong vẫn không lên tiếng, lúc này mới mặt vô cảm ném ra một câu: "Đừng đùa, để tôi ngủ một giấc."
Ngủ một giấc? Ở nơi này?
Có lẽ khoảng cách với nơi nổ bom quá xa, phụ cận bị hủy hoại cũng không
quá nghiêm trọng, có thể mơ hồ thấy bóng dáng trước kia. Nhưng cứ như
thế, nơi này là bên ngoài, không biết khi nào sẽ lại có dị hình xông
đến......
Không biết vì sao lại thế, chính phủ từ bỏ thành phố
này ư? Nhưng nơi này lại không phải nơi nguyên nhân gây bệnh, lại còn
không biết có bao nhiêu người sống sót. Dứt khoát mang vũ khí huỷ diệt
ra, cũng thật quá đáng.
Lúc này Bạch Phong lại nhắm mắt lại, tựa
hồ đã kiệt sức. Phương Việt nghiêng người, bắt lấy bàn tay cậu thiếu
niên. Tuy sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị cảm giác lạnh băng kia
làm cho hoảng sợ. Cho dù là thi thể cha mẹ Ngô Giang, còn ấm hơn so với
Bạch Phong.
Phương Việt thấp thanh hỏi: "Cậu sẽ không chết chứ?"
Mày Bạch Phong phồng lên, không đáp lời.
"Anh sẽ không chết." Phương Việt như là đang nói cho mình nghe, lầm bầm lầu bầu một phen, tay kẹp nách Bạch Phong nâng cậu lên.