Phương Việt túm lấy Trần Cảnh Tông đi rồi ném
vào một góc không người, khiến cho lưng của Trần Cảnh Tông đập mạnh vào
tường. Trần Cảnh Tông bị đau lưng, không khỏi khó chịu nhíu mày, lại gắt gao cắn môi không chịu phát ra âm thanh nào, quật cường trừng mắt nhìn.
Phương Việt đi thẳng vào vấn đề: "Cậu đưa cha mẹ Ngô Giang đi đâu?"
"Cái gì Ngô Giang?" Trần Cảnh Tông nghe vậy tuy rằng sửng sốt một chút,
nhưng lập tức phản ứng lại, "Tôi không quen biết bọn họ."
"Đừng
giả ngu, người cậu tìm toàn là kẻ'thẳng thắn'." Phương Việt áp lại lửa
giận, "Tên ria mép kia không phải một giuộc với cậu sao?"
Trong
lòng Trần Cảnh Tông nổi lên tia gợn sóng, trên mặt lại cố gắng bình
tĩnh: Tên khốn này đến tột cùng làm sao thấy được...... Không, quan
trọng lại, anh ta trở về bằng cách nào? Trừ những người quản lý doanh
trại, còn ai khác có quyền ở đây?
"Nói đi."
"Tôi không
biết anh đang nói gì." Trần Cảnh Tông nhíu mày, đôi tay ôm ở trước ngực, "Đột nhiên kéo tôi đến đây, nào ai không hiểu được."
"Thật
không." Phương Việt lạnh hừ một tiếng, túm chặt cánh tay hắn muốn đi,
"Một khi đã như vậy, chúng ta đến trước mặt bọn họ đối chứng, xem cậu có nhận ra họ hay không!"
Tay Trần Cảnh Tông bị bóp mạnh sinh đau:
"Buông tay, buông tay ra!" Hắn ghét bị người như thế đối đãi thô lỗ ,
đặc biệt là người này lại là Phương Việt, cảm giác ghét bỏ lại tăng thêm một bậc.
Phương Việt không ngờ hắn lớn tiếng kêu to đưa tới tuần tra viên, liền một tay che lại miệng người này, liền ôm lấy hắn đồng
thời đẩy vào chỗ tối.
"Ô ô!" Tay phải Trần Cảnh Tông bị khóa trái phía sau, tay trái dùng sức gỡ bàn tay của anh ta ra, cào rách da Phương Việt.
"Giao người ra, đừng hòng dùng thủ đoạn nham hiểm." Bàn tay Phương Việt hiện
ra gân xanh, dùng sức, "Lý do cậu làm vậy tôi không cần biết. Không muốn chuyện này lớn lên thì mau giao cha mẹ Ngô Giang ra đây, hay...... cậu
cũng đuổi bọn họ đi rồi!"
Trần Cảnh Tông nghe xong lời này, chỉ
cảm thấy trái tim băng giá —— trong lòng Phương Việt, hắn đến tột cùng
đã mang hình tượng ác độc như thế nào? Đúng, chính hắn cũng muốn ngũ mã
phanh thây người đàn ông này, nhưng chưa từng nghĩ tới việc đi trêu chọc người không liên quan. Ngay cả cha mẹ Ngô Giang hắn cũng chỉ đưa họ đến một chỗ ở khác, hoàn cảnh rõ ràng tốt hơn so với căn lều kia.
Nhưng hắn cũng không muốn giải thích gì, hai người sớm đã ân đoạn nghĩa
tuyệt, cần gì phải để ý loại chuyện vặt này. Trần Cảnh Tông rũ xuống,
nắm tay thật chặt: "Tùy anh nghĩ như thế nào. Nếu anh không tin tôi, tôi đây cũng không còn gì để nói."
Phương Việt còn nghĩ rằng hắn rốt cuộc nghĩ thông suốt, vừa nghe xong lời hắn nói, giận đến mức bật cười: "Thật không, vậy là cậu thừa nhận?"