Phương Việt bị vướng khẩu súng trên mặt đất, cũng chưa kịp suy xét bị mất vũ khí như
thế nào thì lại một lần nữa xuất hiện, liền quay đầu nhìn về phía Bạch
Phong, vẻ mặt kinh tủng: "Cậu sao lại muốn như vậy."
Bạch Phong ngồi xếp bằng ngồi ở trên giường, lười biếng một tay chống cằm: "Anh vừa rồi muốn chạm vào tôi?"
"Không phải." Điều này cần được làm sáng tỏ, "Thân thể cậu rất lạnh, tôi chỉ muốn xem cậu còn thở không."
"Lúc trước chà lưng......"
"Xin lỗi, đó là vì muốn xem vết sẹo của cậu."
Bạch Phong như suy tư gì đó, Phương Việt cũng không nói lời nào, trong phòng lặng đến mức một chiếc kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Sau đó, cậu ta lộ ra một nét cười mang ý vị thâm trường: "Tôi nghe tên mắt gâu trúc ngày hôm qua nói những lời này, còn tưởng rằng anh thích tôi." Cậu ta
nhún nhún vai, "Ở phương diện này tôi rất trì độn."
Gấu, mắt gấu
trúc...... Là chỉ Trần Cảnh Tông? Phương Việt thật sự không muốn hồi
tưởng thảm trạng của người yêu cũ: "Hắn hiểu lầm, hắn tưởng tượng tương
đối nhiều."
"Vậy là tốt rồi." Bạch Phong nằm trở lại, đôi tay gối lên đầu, "Nếu vừa rồi anh gật đầu, thì giờ nhất định phải chết."
Phương Việt bị một câu làm cho nghẹn: "Cậu ghét đồng tính luyến ái?"
"Không, chỉ thấy nó rất phiền."
"Vậy còn những người trước kia......"
"A." Bạch Phong nhìn anh lộ ra một nụ cười ác liệt, "Có người thổ lộ, tôi
cùng cô ta chơi một trò chơi, thắng thì sẽ nhận lời. Anh có muốn nghe
không."
Phương Việt cũng không muốn biết. Nếu như anh đã gặp Bạch Phong một thân một mình, thì có nghĩa cô gái kia đã không thể thắng trò chơi. Nói cho cùng, vì sao lại có người thích kẻ điên nàu, chẳng lẽ là
mắc hội chứng Stockholm?
Phương Việt sau khi rửa mặt thì một mình ra cửa, đi đến phòng tìm người. Nơi này giống ngày hôm qua đều không có người đến, đi vào, đã bị ria mép gọi lại: "Tới vừa lúc, tôi tìm được
rồi." Gã đưa cho Phương Việt một tờ giấy, ở trên ghi địa chỉ, "Tối ngày
hôm qua tôi phải thức đêm đấy, tìm suốt đêm, vì sợ cậu gấp. Ai da, giờ
đầu đau như búa bổ."
Tuy rằng ria mép làm ra một bộ đón gió, tiều tụy, nhưng Phương Việt nhìn thấy gã vẫn còn tinh thần lắm, quầng mắt
thâm cũng không có. Nhưng cũng lười nói toạc ra, lại đưa cho gã một ít
đồ, mới chặn được miệng người này.
Ria mép cười tủm tỉm: "Thấy cậu tôi liền thanh tỉnh nhiều. Cậu biết dươngd không, nếu không tôi vẽ cho cậu bản đồ?"
"......"
Sau khi tiễn khách hàng đi, ria mép bắt đầu kiểm kê thu hoạch hai ngày này. Khách mới tới đúng là một nhân vật không nhỏ, có mấy thứ này, gã có thể không cần đi ra ngoài doanh trại mạo hiểm lấy vật tư khoảng một thời
gian dài, nói không chừng còn có thể đổi lấy chỗ ở tốt hơn. "Phòng tìm
người" tuy nói tới đăng ký không ít, tỷ lệ thành công tìm thấy lại cực
kỳ bé nhỏ. Trước đõ gã xung phong nhận lấy trách nhiệm này, giờ nghĩ lại thật đúng là mệt mỏi.