Sắc mặt Long ca lạnh lùng, giơ súng đặt lên huyệt Thái Dương của tên đàn em: "Mau đi, muốn cãi mệnh lệnh tao sao."
"Long, Long ca......" Cửa lầu chính bị đám zombie cuồn cuộn ùa vào không
ngừng, lúc này đi đóng cửa rõ ràng là đào mồ chôn mình. Sắc mặt tên đàn
em khó coi, lại biết tính tình lão đại nhà mình vốn táo bạo nên không
dám cự tuyệt, đang muốn đáp ứng, chợt tròng mắt vừa chuyển, chỉ hướng
Phương Việt Ngô Giang: "Cho hai đứa nó đi!"
Lúc này Phương Việt
đã giúp Ngô Giang kéo quần, thấy mình bị điểm danh, nhíu nhíu mày, lại
không thấy có gì kỳ quái. So với chuyện tổn thất đàn em củ mình, còn
không bằng giải quyết cái kẻ mà không nghe lời mình.
Long ca tuy rằng không hoàn toàn ra ác khí, nhưng trước mắt không phải là lúc giữ sĩ diện, liền đồng ý đề nghị thủ hạ.
Vì thế hai người bị một trái một phải đá ra cửa. Phòng ngoài ánh đèn sáng, thức ăn rơi lung tung trên mặt đất, còn thỉnh thoảng truyền đến tiếng
thét chói tai cùng tiếng quái vật tru lên. Phương Việt ở siêu thị "An
toàn" ngây người hơn nửa tháng, chỉ cảm thấy loại thanh âm này đã lâu
chưa nghe thấy.
Long ca mang theo hai tên đàn em dẫn đầu rời đi, mập mạp đầu bóng lưỡng một trái một phải xô đẩy con tin để làm con
đường, ngón tay chỉ lên cửa cách đó không xa: "Chính là nơi đó, mau đi!
Bằng mọi giá phải qua đó!"
Lầu một đã hoàn toàn bị huỷ diệt, ngầm kho đã đầy những con quái vật và máu hoà với nước khiến người ta sợ
hãi. Phương Việt liếc mắt nhìn Ngô Giang một cái, trong mắt cậu phủ kín
tơ máu, cũng không nhìn anh, xem chừng là đang xấu hổ.
Bây giờ
đâu phải lúc rối rắm vì mấy chuyện nhỏ này, hơn nữa cũng không làm thật, chỉ là đụng tới con chym cách quần lót thôi. Phương Việt mở miệng muốn
khuyên Ngô Giang đừng nghĩ nhiều, giữ mạng sống quan trọng, lại không
ngờ rằng Ngô Giang nói trước: "Phương ca, anh đừng đi, để em đi."
"Cậu nói cái gì?" Phương Việt kinh ngạc nhướng mày, muốn phản bác. Hiện tại
hẳn là nên suy xét đến việc đào tẩu, chẳng lẽ thật đúng là phải nghe
theo mấy tên côn đồ nói? Dù sao thương pháp họ cũng không chuẩn, cùng
lắm thì trốn đến chỗ xa xa chút.
Ngô Giang bắt lấy tay Phương
Việt, ánh mắt kiên định: "Nói ngắn gọn, cần có người đi đóng cửa, nếu
không zombie vào càng ngày càng nhiều, ai cũng trốn không thoát. Chỉ có
em đi," cậu nhẹ nhàng cười, "Dù sao em cũng đã bị cắn, không kém lần
này."
Không được! Phương Việt trở tay bắt lấy cậu, còn muốn ngăn
cản, lại bị Ngô Giang ôm chặt. Chàng trai miệng tiến đến bên tai Phương
Việt, đè thấp âm lượng, dùng khí thanh nói: "Phương ca, nếu như anh về
sau có thể gặp được cha mẹ em, nói cho bọn họ biết, em vẫn ổn."
Phương Việt: "Muốn đi thì cậu tự đi mà nói!"
Mặt sau tên côn đồ nghe không rõ hai người đang nói cái gì, còn tưởng rằng
bọn họ đang trốn tránh trách nhiệm. Mắt thấy zombie sắp nơi này, rốt
cuộc không kiên nhẫn: "Quản là ai đi! Chạy nhanh!"