"Nơi đó......" Thần sắc tiều tụy của gái dường
như sáng lên, thanh âm nhân hưng phấn mang theo một tia run rẩy, "Nơi đó có phải có đèn hay không!"
Mấy người nhìn lại phương hướng mà cô chỉ, quả nhiên thấy tầm mấy trăm mét kia có một toà nhà, mới vừa rồi
còn đen như mực, hiện tại lại đốt sáng lên ánh đèn màu cam ấm áp.
"Thật tốt quá, bên trong nhất định có người!"
Khuôn mặt mệt mỏi của mọi người đều vì những lời này mà khôi phục chút ánh
sáng. Tuy rằng khoảng cách tới đó có chút xa, trên đường cũng tối, khả
năng bị đánh lén cực cao, nhưng toà nhà mang ánh sáng kia giống như một
tòa hải đăng nơi biển sâu, chiếu sáng linh hồn họ, cũng chỉ dẫn phương
hướng cho họ đi tới.
Bọn họ bắt đầu tự hỏi, tỷ như đó có thể là
bẫy rập không, trên đường có nguy hiểm hay không. Bởi vì phần lớn mọi
người có thể đã tới cực hạn, nói đến ánh sáng đều lập tức cắn răng kiên
trì. Đối với hiện tại của bọn họ mà nói, không cần giội nước lã vào lý
trí, chỉ cần hy vọng. Chạy tới chỉ cần một hơi!
Mấy người lập tức bắt đầu hành động, tạm thời tránh né những chỗ công trường tối rồi mới
mò ra. Bọn họ thốc thành một nhóm, bốn nam bao bên ngoài, ba nữ kẹp ở
giữa từ từ tới.
Mắt thấy càng lúc càng tiếp cận nơi ánh sáng,
không ít người cầm lòng không đậu lộ ra nụ cười, nhưng nụ cười lại lập
tức khó coi. Rất nhiều zombie du đãng ở bên ngoài, chặn cửa. Zombie sẽ
không vô duyên vô cớ ở một chỗ mãi, ít nhất có thể chứng minh bên trong
xác thật có người, chỉ là họ vào không được.
Mắt thấy trên đường
lại có thêm mấy chướng ngại vật, tâm tình mấy người mới vừa thăng lên
thiên đường, lại nháy mắt ngã xuống địa ngục.
"Làm sao bây giờ a......" Trong lòng không dám thừa nhận mở miệng khóc, "Tôi không được, tôi đi không đặng."
Các cô gái khac cũng an ủi cô, những người đàn ông còn lại không còn lời gì để nói. Một lát sau, Ngô Giang do dự lên tiếng: "Cũng không phải không
có cách đi vào."
Nghe vậy, ánh mắt mọi người đều chuyển tới trên
người cậu, có người mong đợi, có người hoài nghi. Ngô Giang dừng một
chút, tiếp tục nói: "Một người làm mồi dụ hấp dẫn zombie, người còn lại
nhân cơ hội trốn vào."
Một người đàn ông trung niên khịt mũi coi
thường: "Tôi còn cho rằng là phương pháp gì đó tốt. Con mồi không phải
chết chắc rồi sao, cậu làm ư?"
Ngô Giang hổ thẹn cúi đầu, tựa hồ
cũng cảm thấy phương pháp của mình thật chẳng ra sao. Nhưng ngoài ý muốn lại có người tỏ vẻ tán đồng: "Chuyện tới mức này cũng chỉ có thể dùng
biện pháp này. Tuy rằng rất xin lỗi người làm mồi dụ kia...... Nếu không chúng ta rút thăm? Để trời cao quyết định."