Chứng kiến Saki Tenjouin cùng hai "thuộc hạ" của nàng dám hô hào trước mặt
Lăng Thiên, tên quản lý đại sảnh bên cạnh cuối cùng cũng không nhịn
được, vội vã liền đứng ra hô:"Tiểu thư Saki, ta kính ngươi một tiếng
tiểu thư bởi dù sao trước đó khách sạn này cũng thuộc quyền sở hữu của
tập đoàn Tenjouin. Nhưng mà giờ thì, người ngươi đang hô tô gọi nhỏ
trước mặt liền là tân chủ tịch mới của chúng ta, đề nghị cô giữ thái độ
đúng mực!"
"Ngươi là ai, sao dám-" Saki tức giận dậm chân, đang định tiếp tục
đôi co thì dường như, nàng mới nhận ra có điều gì đó bất thường.
"Ri- Rin, ta... Ta giống như nghe thấy điều đó..." Saki cơ thể hơi run rẩy thì thào với thiếu nữ tóc đuôi ngựa phía sau.
Nhưng là, mặc cho nàng mở miệng, thiếu nữ tóc đuôi ngựa tên Rin kia
vẫn cứ đứng bất động, chỉ có điều, đôi mắt nàng lúc này đã mở rất lớn
rồi.
Ten- Tenryu sensei... Hắn không chỉ là người mua cả dãy tầng khách
sạn mà còn chính là người thâu tóm toàn bộ cổ phần của tập đoàn Tenjouin sao?
"Saki tiểu thư, hắn... hắn là chủ tịch mới!" Phía sau Saki, nữ sinh
còn lại với mái tóc dài màu xanh cùng cái đít trai trên mặt chỉ chỉ về
phía Lăng Thiên hô to.
"Aya!!!!" Rin thấy đồng bạn của mình không hiểu tình hình, vội vã
quát lớn, điều này khiến cho không chỉ Aya run sợ, mà ngay cả tiểu thư
của nàng, Saki Tenjouin cũng không ngoại lệ.
Chứng kiến ba nữ sinh trước mặt dần dần lùi về phía sau, lúc này Lăng Thiên mới trừng mắt nhìn tên quản lý một chút hỏi:"Quản lý, giải thích
chuyện gì xảy ra ở đây đi!"
Vốn dĩ chỉ có lãnh đạo cấp cao biết về thân phận của Lăng Thiên, giờ
chỉ vì tên ngốc này oang oang cái miệng liền khiến cho đám nhân viên cấp dưới xung quanh đều biết. Đương nhiên, một truyền mười, mười truyền
trăm, đảm bảo sau ngày hôm nay, ít nhất toàn bộ nhân viên khách sạn liền sẽ biết thân phận của hắn!
"Dạ, bẩm chủ tịch, tiểu thư Saki... Nàng là muốn gặp ngài ạ!" Tên quản lý toát mồ hôi trả lời.
Gặp ta?
Lăng Thiên kinh ngạc, đáng nhẽ từ lúc hắn xuất hiện tại thế giới này, nàng vẫn còn chưa biết đến hắn mới phải chứ.
Suy nghĩ một lát, cuối cùng Lăng Thiên cũng nhanh chóng hiểu ra vấn
đề. Thì ra, bởi hắn vung tay quá trớn, không chỉ mua hai dãy tầng khách
sạn, hắn liền mua luôn cả tòa nhà cùng với đống cổ phẩn của tập đoàn
Tenjouin cho dễ bề quản lý.
Bởi lẽ sử dụng chút thủ đoạn, thế nên những tên bán cho hắn không
chút mất thì giờ, hai tay liền dâng lên mà không cần thông báo cho những cổ đông khác biết.
À xin đừng hiểu nhầm, hắn vẫn đưa tiền cho bọn hắn bình thường, dù
sao tiền loại này chính là thứ Lăng Thiên hắn không thiếu nhất!
Bị một đám cổ đông "bán đứng" như thế, không khó để đoán chắc hẳn giờ tên chủ tịch tập đoàn Tenjouin hiện tại và đồng thời cũng là cha của
tiểu thư não phẳng Saki Tenjouin đang tức tối lắm. Bởi không muốn tự
mình ra mặt cũng như bứt dây động rừng, vì thế nên đã phái đứa con gái
thân yêu của mình cùng tay sai đắc lực nhất bên cạnh nàng là Rin tới đây để điều tra đi?
"Tenryu sensei, tiểu thư Saki và chúng em vì ngưỡng mộ thầy nên muốn
tới đây hỏi han một chút kiến thức học tập, xin thầy chớ trách!" Thấy
tình hình bất ổn, Rin vội vàng nhanh trí đáp, chỉ là...
"Rin, hắn là thầy giáo? Tại sao ta không biế- Ưm Ưm Ưm?" Saki khó
hiểu thắc mắc, nhưng nàng vừa mở miệng liền ngay lập tức bị Rin che đậy
miệng lại.
Thật không thể nói nổi với tiểu thư ngốc này mà!
"Ừm, sensei, trời có lẽ cũng đã muộn, chúng em xin phép về trước, hẹn gặp lại thầy sáng mai tại trường!" Không chờ cho Lăng Thiên trả lời,
Rin vội vàng cười gượng gạo, sau đó liền một tay kéo tiểu thư của nàng
và đồng bạn bên cạnh rời đi.
"Muộn? Vẫn còn sáng mà?" Tên quản lý bên cạnh khó hiểu nói.
"Thắc mắc cái gì, đi làm việc đi, và nhớ nói với đám nhân viên xung
quanh giữ mồm giữ miệng chuyện ngày hôm nay đấy!" Lăng Thiên trừng mắt,
sau đó liền nghiền ngẫm nhìn về phía cánh cửa, nở nụ cười bí hiểm.
Không nghĩ tới, một vài hành động vô tình của hắn khiến cho tình hình dần trở lên thú vị. Không biết, vì có thể giành lại quyền sở hữu tập
đoàn, tên chủ tịch kia sẽ trực tiếp ra mặt thương thảo với hắn hay sử
dụng cách khác tiếp đây?
"..."
"Cái gì? Đã điều tra được thân phận của người đó rồi ư?" Ryuuga Tenjouin mừng rỡ, vô cùng hài lòng nhìn về phía con gái mình.
"Papa, thực ra là..." Saki muốn nói gì đó, nhưng cha nàng giống như
không để tâm lắm, chỉ cười cười quay sang nói với trợ lý của mình:"Kai,
tiếp tục thăm dò đi, nếu như tên đó có ô có dù cường đại, chúng ta liền
sẽ tự mình đi gặp mặt hắn một lần thương thảo, còn nếu không thì..."
Nói tới đây, bỗng nhiên không khí dần trở lên lạnh lẽo, bởi lúc này,
đôi mắt của Ryuuga Tenjouin đã nheo lại, trên miệng chỉ thì thầm một
tiếng:"...Biết phải làm gì rồi chứ!"
"Thưa chủ tịch, đã hiểu!" Kai Kujou cúi đầu, sau đó vô ý thức lại nhìn về phía nữ nhi mình đang đứng sau lưng Saki Tenjouin.
Rin, có lẽ tiếp theo đó lại phải nhờ vả con rồi...!
Cùng thời gian đó, tại một căn hộ chung cư mini lúc này.
Một cô gái dáng người cao ráo bốc lửa, mặc trên mình bộ đồng phục
công sở bó sát đang há hốc miệng, đôi mắt trừng lớn nhìn về phía thiếu
nữ đối diện.
"Haruna, em nói thật chứ!"
"Onee-san, em nói thật mà, mà trước tiên để em đi tắm trước đã rồi nói tiếp!" Haruna cười khổ nói.
Nàng về đến nhà, việc đầu tiên là thông báo cho chị mình là Akiho
Sairenji chuyện công việc tại khách sạn. Quả nhiên không ngoài dự liệu
của nàng, ngay khi nghe tới công việc đó, chị nàng liền nhảy chồm khỏi
ghế sofa, trong khi trước đó còn than mệt, không muốn di chuyển vì cơ
thể đau nhức.
Thay đổi một cách chóng mặt nhất là khi nghe đến đoạn tiền lương...
"Haha, quả nhiên là giàu vì em gái, sang cũng vì em gái..." Akiho vô cùng không có chút thục nữ gì há miệng cười lớn, sau đó...
"Xoạt xoạt"
"Á á, Onee-san, chị đang làm gì?" Haruna kinh ngạc, bởi lúc này, chị
nàng vừa tự tay xé rách bộ quần áo công sở trên người mình ra.
Cởi bỏ bộ quần áo công sở, chỉ để lại trên mình bộ đồ lót màu đen
khiêu gợi trên người. Akiho cứ thế mà thoải mái bước đi tới tủ lạnh, lấy cho mình một lon bia ra uống rồi mỉm cười nói:"Đã có công việc thuận
lợi như vậy, chị còn đi làm ở tòa soạn làm gì?"
"Nhưng mà Onee-san, chị cũng phải tới xem tính chất công việc thế nào đã chứ, biết đâu không hợp-"
"Không cần, chỉ cần nghe đến đoạn tiền lương là đã thấy hợp rồi!"
Akihi ngửa mặt lên trời, hớp một ngụm bia khiến cho bầu ngực của nàng
nẩy nở vô cùng bắt mắt.
Chứng kiến chị mình thoải mái như vậy, trong lòng Haruna cũng cảm
thấy mừng thầm. Quả thực, nếu như Akiho có thể làm việc ở đó, hai người
cơ hồ liền sẽ có nhiều thời gian gặp mặt hơn, không cần phải chờ đến tối muộn, chờ cho đến khi chị nàng đi làm về mới có thể trò chuyện với
nhau.
"Có lẽ mai nên báo trước với Tenryu-sensei một tiếng vậy!"
"..."
"Rin Kujou, vậy ra em thực sự muốn nói chuyện với ta tại nơi này
sao?" Lăng Thiên ánh mắt nghiền ngẫm, nhìn về phía thiếu nữ tóc đuôi
ngựa trước mặt.
"Vâng sensei, xin phép làm phiền thầy một lát!" Rin cầm trên tay thanh kiếm tre, mặt mũi dần trở lên nghiêm túc.
Lăng Thiên nhìn Rin một chút, sau đó lơ đễng nói ra:"Không thể không
nói, để ta tới võ đường luyện kiếm gặp mặt nói chuyện kiểu này cũng thật thú vị. Chỉ có điều là, chỉ gặp mặt đơn thuần, hà cớ gì lại có nhiều
người đứng xem đến vậy?"
Lời vừa ra, trong lòng Rin ngay lập tức biến sắc. Lập tức, nàng nhảy về phía sau một bước, trên tay kiếm đã bắt đầu thủ thế.
"Xoạt xoạt"
Cùng lúc đó, vô số tên đầu trọc, dáng người vai u thịt bắp cũng từ
trong bóng tối bước ra. Mặc dù bọn hắn mỗi kẻ đều cầm trên tay kiếm tre, nhưng từ khuôn mặt và những vết xẹo trên đó, không khó để đoán được,
bọn hắn cũng không phải là học sinh của trường Sainan.
Cái cách cầm kiếm cùng chút sát khí trên người, e là trên tay cũng đã từng nhuốm máu người khác đi?
"Rin, đó là cách em muốn hay là ý của tập đoàn Tenjouin?" Lăng Thiên mỉm cười hiền lành hỏi.
"Xin lỗi Sensei, đắc tội rồi!" Rin cắn răng, sau đó nàng hít một hơi thật sâu, đôi mắt cũng dần trở lên lăng lệ...
"Lên, chế ngự được thì tốt, nếu không được thì phải giữ một hơi, không được để hắn chết!!!"