Khoảnh khắc Lăng Thiên nói ra những điều đó dường như khiến thời gian như đọng lại.
Hắn nhìn hình ảnh trước mặt, Tiểu Y Tiên lúc này cũng ngừng nhấp hông, đờ đẫn mà trông về phía hắn.
Nàng không dám tin vào đôi tai của mình, thẫn thờ nói:"So-Song tu?"
Lăng Thiên gật đầu, hắn chỉ về phía hạ thân mình rồi nói:"Đúng vậy, là song tu! Chính là thứ mà chúng ta đang làm hiện tại!"
Tiểu Y Tiên nghe xong điều đó, nàng mở to mắt ra mà nhìn Lăng Thiên một cách đăm chiêu, nhưng không có trả lời.
Thấy Tiểu Y Tiên trầm mặc, Lăng Thiên cười nói:"Giờ thì... Nàng tính sao?"
Tuy giờ phút này hỏi điều đó có hơi vô sỉ, nhưng Lăng Thiên muốn biết cảm xúc chân chính của Tiểu Y Tiên, muốn biết nàng nghĩ sao về tương
lai bản thân sắp tới.
Tiểu Y Tiên thân hình hơi run rẩy, nhưng sau một khắc, nàng lại tiếp tục điên cuồng mà nhấp hông.
-"Ta-Ta không quan tâm! Dù đây có là song tu hay là gì, đằng nào thì
thân thể ta cũng ủy thác cho ngươi rồi!" Tiểu Y Tiên thét lớn.
Lí trí cũng được, cảm xúc cũng được, tất cả những điều Tiểu Y Tiên
lúc này muốn nhất chỉ là thỏa mãn bản thân mà thôi. Thế nên, miễn là để
nàng có thể tiếp tục được sống trong sự sung sướng này, nàng chấp
thuận...
-"Có! Cả đời này ta sẽ đều hận ngươi, thế nên ngươi phải dùng cả đời
này chịu trách nhiệm với ta!" Tiểu Y Tiên nằm úp người xuống ngực Lăng
Thiên, đấm bôm bốp vào ngực của hắn.
Lăng Thiên mỉm cười, lựa chọn này của Tiểu Y Tiên làm hắn rất hài
lòng, hắn vươn tay ra, ôm lấy tấm lưng mềm mại của nàng mà nói:"Yên tâm, cơm ta đủ để nuôi nàng cả đời!"
Tiểu Y Tiên đỏ mặt mỉm cười, nàng không biết lựa chọn lúc này của mình có đúng hay không, nhưng mà hiện tại, nàng hạnh phúc!
Tuy hắn có lừa dối nàng, có bịp nàng hết lần này đến lần khác... Ừ thì bỏ qua cũng được, ai bảo hắn đẹp trai a...
Nàng cũng là nữ nhân, biết yêu biết hận chứ. Phải thú nhận rằng, nam
nhân phong thần tuấn lãng như Lăng Thiên rất là hiếm, mà đằng nào thì
bản thân nàng cũng đã ủy thác cho hắn... Thôi thì cứ theo tự nhiên là
tốt nhất!
-"Yên tâm, ta tuy không phải là chính nhân quân tử gì, nhưng đối với
nữ nhân của mình, ta nguyện dùng tấm thân này để bảo vệ họ cả đời!" Lăng Thiên cho Tiểu Y Tiên một ánh mắt tự tin điềm nhiên nói.
Nói xong những lời đó tuy có hơi chút buồn nôn, nhưng Tiểu Y Tiên lúc này vẫn là nữ nhân mơ mộng, lời đường mật đối với nàng thực sự rất
tuyệt.
-"Đươ-Được rồi, vậy ta tha thứ cho ngươi vì tội lừa dối ta, Thiên lang~" Tiểu Y Tiên vui mừng, hôn chụt lên má Lăng Thiên.
-"Chỉ là má thôi sao...?" Lăng Thiên nở nụ cười dâm đãng, sau đó kéo
phăng lớp áo còn dư lại trên người Tiểu Y Tiên ra rồi xoay người nàng
xuống.
-"Từ từ Thiên lang... ta còn muốn tự mình-" Tiểu Y Tiên giãy nảy lên, nhưng Lăng Thiên nào có để nàng tiếp tục nói, lúc này hắn chỉ muốn
đường đường chính chính mà âu yếm lấy nàng thôi!
...
...
...
-"Đại nhân, vậy ra đây chính là lí do ngài cả đêm không về?" Nhã Phi một mặt bất đắc dĩ nhìn Lăng Thiên.
Nàng cả đêm nhờ Lăng Thiên trở về âu yế- trở về dùng bữa, nhưng mãi
mà không thấy đâu nên thấy hơi lo lắng, thế nên nàng quyết định tới nhà
Tiểu Y Tiên để xem xét tình hình.
Đập vào mắt nàng lúc này là hình ảnh 2 người trần chuồng quấn lấy
nhau trong khi căn phòng tràn ngập mùi hương tinh dịch, thứ mùi mà nàng
đã quá quen thuộc rồi.
Dĩ nhiên, Tiểu Y Tiên không có mặt dày được như hắn, nàng bẽn lẽn núp đằng sau Lăng Thiên, giống như con giáp thứ 13 khi bị vợ tình lang bắt
tại trận vậy.
Nhìn Tiểu Y Tiên ngại ngùng, Nhã Phi cũng cố nén cười, nàng đưa tay
tới, nở nụ cười quyến rũ nói:"Chào muội muội, ta là Nhã Phi, là nữ nhân
của Lăng Thiên đại nhân!"
Thấy Nhã Phi hiền lành nhìn mình, Tiểu Y Tiên cũng đã bớt chút ngại
ngùng lại, nàng đưa tay tới, nắm lấy tay Nhã Phi, ngập ngừng
nói:"Muội-Muội là Tiểu Y Tiên, rất hân hạnh được gặp, tỉ tỉ!"