Không ngoài dự đoán của Lăng Thiên, ngày hôm sau, sau khi mãi mà không gọi
tỉnh được Cố Hằng, tên nô tì mới hoảng hốt la toáng cả lên.
Chỉ trong nháy lát, toàn bộ cao tầng của Cố thị thế gia đều tụ tập lại, cùng một chỗ điều tra nguyên nhân cái chết của Cố Hằng.
Tiếc là không chỉ bên ngoài mà bên trong linh hồn hải của Cố Hằng đều không có lấy một tia tổn thương khiến cuộc điều tra đi vào ngõ cụt,
điều này làm cho gia chủ hiện tại của Cố Thị thế gia nổi giận lôi đình,
tại bên trong Cố gia với lớp phòng thủ vô cùng sâm nghiêm, ai có thể
không một tiếng động mà hạ sát Cố Hằng cơ chứ?
Đúng lúc đó, Cố Lam tiểu thư đứng ra, bộc lộ thiên phú đã từng mất đi của mình, điều này làm cho cao tầng Cố gia được một phen vui mừng.
Cố Hằng cùng Cố Lam khi trước đều là đối thủ cạnh tranh người thừa
kế, mặc dù về sau Cố Lam mắc bệnh và Cố Hằng thành độc tôn, những tất cả cao tầng của Cố Thị thế gia đều biết, trong chuyện này chắc chắn có bàn tay của Cố Hằng nhúng vào.
Tuy vậy, vì không có bằng chứng nên không ai dám nói gì, nhất là khi
ai bảo hiện tại chỉ còn duy nhất Cố Hằng là thế hệ trẻ xuất sắc nhất,
nếu là phế đi hắn thì tương lai Cố gia vô cùng mờ mịt.
Ngày thường Cố Hằng thường xuyên bắt nạt kẻ yếu, làm hại con gái nhà
lành khiến cho thanh danh của hắn rất dơ, bây giờ Cố Hằng chết đi và Cố
Lam lên thay thế lại càng khiến cho người của Cố Thị thế gia vui như mở
hội, qua đó một trận tang lễ buồn dần trở thành lễ hội vui tươi.
Nếu biết như thế, Cố Hằng ở dưới suối vàng chắc buồn lắm, à quên, hắn phải ở địa ngục chứ đâu được bơi ở suối vàng...
Về điều đó thì Lăng Thiên cũng không có quan tâm, lúc này hắn đang chuẩn bị trở lại Thiên Linh viện.
-"Miêu Linh, nàng mau gọi tỉnh Tiêu Vân rồi đưa đi tắm rửa đi" Lăng Thiên ra lệnh.
Miêu Linh lúc này cũng xuất hiện trong phòng Lăng Thiên, dùng cặp mắt ước ao mà nhìn xem Tiêu Vân đang ngất lịm đi vì sướng ở trên giường.
Nàng cùng với Tiêu Vân đều đang ở hậu hoa viên bên trong không gian
giới chỉ trò chuyện cùng mọi người, bất chợt nàng thấy Tiêu Vân biến
mất, vài giây sau nàng cũng biến mất theo rồi xuất hiện ở trong phòng
này.
Miêu Linh nhìn xem TIêu Vân, cơ thể trần chuồng, 2 tay 2 chân đều
giang rộng ra như đang nghịch tuyết, tóc tai rũ rượi, ướt nhẹp đi vì mồ
hôi... Nhưng quan trọng nhất là bên trong l-n của Tiêu Vân còn rỉ ra
tinh dịch của chủ nhân,, không chỉ có vậy, lỗ đít cùng miệng đều có...
Có ngu mới biết là Tiêu Vân vừa được chủ nhân ban thưởng.
Tiêu Vân biến mất trước mặt Miêu Linh trong vài giây, nhưng thực chất đã qua cả đêm, thế mới biết quyền năng thời gian mà Lăng Thiên gây dựng bên trong giới chỉ lớn đến nhường nào.
Miêu Linh nhìn sang Tiêu Vân, tát bốp một phát vào bầu vú nhầy nhụa
của nàng rồi hừ lạnh:"Đồ hồ ly lẳng lơ, dám một mình độc chiếm chủ
nhân!"
Tiêu Vân đang bất tỉnh, nhưng bị một phát tát vào vú khiến cơ thể
nàng run run, mồm lè lưỡi, đôi mắt trợn ngược lên, theo bản năng liên
rên lên một tiếng.
"Ahhh... Chủ nhân... nô tì lại ra nữa rồi... Sướng quá!"
"Phụt!"
Từ trong l-n của Tiêu Vân, tinh dịch bắn lên mặt của Miêu Linh đang
đứng đó, điều này càng khiến cho cơn ghen ghét của Miêu Linh dành cho
Tiêu Vân lớn hơn nhiều, bởi từ số lượng cả bên trong lẫn bên ngoài, chắc hẳn chủ nhân đã dùng Tiêu Vân để phát tiết rất là nhiều.
...
Lăng Thiên đưa tiễn 2 người xong, hắn bước ra khỏi cửa liền bắt gặp Cố Bối đến rủ rê cùng tới Thánh Linh viện.
-"Lăng Thiên, ngươi nghe nói gì chưa? Cố Hằng đêm qua không biết vì
lí do gì đột nhiên đột tử, thế là tỉ tỉ ta lại được trở lại quyền thừa
kế rồi!" Cố Bối vui sướng, khoác lấy vai của Lăng Thiên.
-"Ngươi không được?" Lăng Thiên tò mò.
Nghe được Lăng Thiên hỏi, Cố Bối có chút chán nản nói:"Vốn dĩ tỉ tỉ
ta cũng muốn để ta kế thừa vị trí đó, nhưng khổ nỗi thần cấp phát triển
tính Long Huyết yêu linh không đủ, cả Cố gia hiện tại chỉ có 2 đầu, một
cho tỉ tỉ và một cho Cố Hằng nên không còn để cho ta nữa"
-"Ngươi phải biết, dù là Trác tuyệt cấp phát triển tính Long Huyết
Yêu Linh nhưng so với thần cấp phát triển tính đều kém xa một trời một
vực, nếu như giờ ta có một đầu thần cấp long huyết yêu linh, tuyệt đối
sẽ được cao tầng Cố gia coi trọng!"
Nghe được Cố Bối nói, Lăng Thiên cười cười bảo:"Yên tâm, mai này ta sẽ kiếm cho ngươi một đầu!"
Thấy Lăng Thiên nói như thế, Cố Bối có chút cảm động, nhưng vẻ ngoài
vẫn tỏ vẻ thờ ơ nói:"Hừ, ngươi chỉ giỏi nói xạo, ngay cả quà tặng cho tỉ tỉ ta còn chưa có nói gì đến tặng ta?"
Nhắc tới tỉ tỉ, Cố Bối lại nhớ đến chuyện giữa Cố Lam và Lăng Thiên,
điều này hắn vẫn tạm thời hơi bị lác não, dù cho đã qua được vài ngày
nhưng Cố Bối vẫn chưa thể chấp nhận được vị huynh đệ mới quen bỗng chốc
trở thành tỉ phu mình...
Lăng Thiên nhìn Cố Bối cười một cách bí hiểm nói:"Chuyện của Cố Hằng
chẳng phải đã là món quà tuyệt nhất của ta dành cho Cố Lam rồi sao?"
-"Hừ, ngươi nghĩ ngươi-" Cố Bối nói đến đây, chợt phát giác có chút
kỳ lạ, hắn quay sang nhìn chằm chằm vào Lăng Thiên như muốn xác nhận
điều gì đó.
Lăng Thiên không trả lời Cố Bối, chỉ nghe răng ra cười hiền lành,
nhưng trong mắt của hắn, nụ cười của Lăng Thiên lại tựa như ác ma tới từ địa ngục.
Cố Bối nuốt nước bọt "ực" một tiếng, lưng khom xuống, xoa xoa tay rồi cười một cách vô cùng hèn mòn:"Tỉ phu, ngươi khỏe!"