Tống Dật sau khi nói xong, liền nhìn chằm chằm vào Tống Ngọc Tịch một lúc, rồi đưa mắt hướng về phía Lâm thị, nói:
"Nhưng có cha con là ta đây, thì chung quy cũng sẽ không khiến con
đến đường lui cũng không có, Vũ Đồng, nàng nói có đúng hay không?"
Tống Ngọc Tịch nhìn Tống Dật, đôi mắt ông như là mọc lên từ trên
người Lâm thị, nhưng trái lại Lâm thị vẫn lạnh nhạt như cũ, từ chối cho ý kiến đối với Tống Dật, thể hiện thái độ không muốn dây dưa ở giữa hai
người họ. Tống Ngọc Tịch ho một tiếng, sau đó nói với Tống Dật:
"Ý của phụ thân là... Nói tới nói lui, cuối cùng con có thể đi đến Phụng Thiên hay không ạ?"
Lâm thị không đợi Tống Dật mở miệng, liền cắt đứt lời nói của Tống
Ngọc Tịch: "Đương nhiên không thể! Con mới mấy tuổi chứ, làm sao có thể
đi một quãng đường xa như vậy? Trên đường nếu phát sinh điều gì ngoài ý
muốn thì phải làm sao?"
Tống Ngọc Tịch tận lực đấu tranh: "Sẽ không đâu, con, con cải trang thành nam hài tử, sẽ không xảy ra điều gì ngoài ý muôn đâu."
"Vậy cũng không được. Quả thực là bát nháo mà!" Lâm thị cũng rất kiên trì.
Tống Dật nhìn hai mẹ con các nàng, cuối cùng mới búng tay một cái,
gọi Chử Phong đang đứng canh trong sân tiến vào. Sau khi Chử Phong đi
vào, quỳ gối trước mặt Tống Dật chờ dặn dò, thì chỉ nghe Tống Dật nói:
"Ngươi đi chọn hai mươi hộ vệ, đi cùng Thất tiểu thư đến Phụng Thiên, nhất nhất chú ý an toàn."
Chử Phong là hộ vệ tùy thân của Tống Dật, đã đi theo Tống Dật được
nhiều năm, cũng coi như là một trong những tâm phúc của ông. Tống Ngọc
Tịch kinh ngạc nhìn Tống Dật, giờ này khắc này, nàng mới càng cảm thấy
những gì Tống Dật nói thật sự là đúng. Một nữ nhân nếu muốn chinh phục
thời cuộc nhanh hơn, thì đường tắt nhanh nhất để chinh phục thời cuộc đó chính là chinh phục nam nhân! Tống Dật vì Lâm thị, mà ngay cả người hậu cận là Chử Phong cũng có thế hiến ra. Nàng quả thực hoài nghi, nếu như
Lâm thị hiện tại mở miệng muốn Tống Dật đi diệt Kỷ gia, thì ông đến mày
cũng chả nhíu mà lập tức đi thẳng đến đó không.
Lâm thị cũng rất kinh ngạc, nói với Tống Dật:
"Nhưng mà chuyện này cũng..."
Lâm thị lời còn chưa nói xong, đã bị một đầu ngón tay của Tống Dật
đặt lên môi ngăn cản, chỉ nghe Tống Dật ôn nhu nói bên tai bà: "Để cho
con đi đi. Chỉ có chính con tự mình lăn lộn mới có thể biết mình có bao
nhiêu cân lượng, mới có thể hiểu được ở nhà tốt như thế nào. Ta để Chử
Phong mang theo hai mươi hộ vệ đi theo, đều có thân thủ tốt được đề bạt
từ trong cấm quân, không có việc gì đâu. Cho dù thực sự có chuyện gì,
còn có ta mà đúng không?"
Lời thì thầm giữa hai người khiến Tống Ngọc Tịch có chút bối rối
không biết phải làm sao, cảm giác tay chân thật dư thừa lóng ngóng không biết để đâu cho phải. Lâm thị cũng xấu hổ cúi đầu, ngầm khẽ đẩy Tống
Dật một phát, còn Chử Phong từ đầu đến cuối vẫn mắt nhìn mũi mũi nhìn
tâm, dường như không nghe, cũng không nhìn thấy gì. Rốt cuộc sau khi
Tống Dật hưởng thụ đủ, trong sự buồn nôn và khó xử của mọi người, ông
khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, quay đầu nhìn Chử Phong và Tống Ngọc
Tịch, hơi mất kiên nhẫn nói:
"Chậc, không phải bảo các ngươi đi làm việc nên làm rồi sao? Còn đứng đực ở đấy làm gì, định chờ đến mừng năm mới hả?"
Tống Ngọc Tịch: ...
Chử Phong: ....
Hai người đồng thanh đáp "Dạ" rồi cùng lui ra ngoài. Chử Phong nói
với Tống Ngọc Tịch: "Thất tiểu thư trước tiên cứ đi chuẩn bị, ta đi điểm tướng, đại khái ngày mai là có thể xuất phát."
Đến tận lúc này, Tống Ngọc Tịch còn có chút không tin. Tống Dật có lẽ không phải là một phu quân tốt, thế nhưng có lẽ ông cũng coi như là một người cha tốt, nàng nghĩ vậy.
Bởi vì đã được Tống Dật cho phép, lại còn có Chử Phong hộ tống nên
thời điểm Tống Ngọc Tịch đến xin ý kiến của Tần thị, thì Tần thị cũng
chỉ lo lắng oán trách vài câu, chứ không thực sự ngăn cản, còn lén đưa
thêm cho Tống Ngọc Tịch một ngàn lượng ngân phiếu, để nàng trên đường có thể chiếu cố tốt chính mình, còn đưa cả tiểu Quế ma ma cho Tống Ngọc
Tịch. Tiểu Quế ma ma là muội muội của Quế ma ma, thân thủ không tồi, vào lúc mấu chốt, bảo vệ Tống Ngọc Tịch hẳn là không thành vấn đề.
Cứ như vậy, Tống Ngọc Tịch mang theo cảm kích và có chút không xác định mà lên đường.
Nàng đổi một thân nam trang lên đường. Lục Hoàn tuổi còn quá nhỏ, nên đã để nàng ở lại phủ, Tống Ngọc Tịch chỉ dẫn theo hai người là Lưu Nhi
và tiểu Quế ma ma.
Vì lý do an toàn, trên đường Tống Ngọc Tịch và Lưu Nhi xưng hô là
huynh đệ, tiểu Quế ma ma là bà tử phụ trách bếp núc, còn Chử Phong và
hai mươi vị hộ vệ liền hóa thành người hộ tống, bảo vệ cho hai vị tiểu
thiếu gia đây. Sắp xếp như vậy khiến họ bớt không ít phiền toái trên
đường đi.
Bọn họ ngày đêm gấp gáp lên đường, chạy theo hướng bắc, từ Hà Gian
chạy tới Liêu Ninh, vốn phải mất hơn nửa tháng đi đường, mà nay năm ngày liền đã đến nơi. Chử Phong mấy người thường xuyên phải bôn ba bên
ngoài, nên lộ trình như vậy không là gì đối với bọn họ, nhưng vị Thất
tiểu thư Tống gia này thoạt nhìn như một cô nương nũng nịu, lại còn nhỏ
tuổi, vốn nghĩ sẽ rất yếu ớt. Thế nhưng, vừa bắt đầu khởi hành, nàng
cũng không qua loa, cũng không đòi hỏi yêu cầu gì không hợp lý, thậm chí buổi tối dừng chân nghỉ ngơi, cũng nguyện ý ngủ trong xe ngựa, chưa
từng nghe nàng kêu qua một tiếng khổ.
Năm ngày sau đó, bọn họ đã tới Đại Liêu Phủ của tỉnh Phụng Thiên, Chử Phong đã sớm phái hai người đi trước tìm nhà trọ, sau khi dàn xếp cho
Tống Ngọc Tịch mấy người xong xuôi, Chử Phong liền hỏi Tống Ngọc Tịch :
"Công tử, chúng ta đến Phụng Thiên rồi, nhưng Phụng Thiên lớn như vậy,
chúng ta làm sao mà tìm được đây?"
Tống Ngọc Tịch đã sớm nghĩ kỹ, trực tiếp phân phó nói: "Các ngươi đi
bến tàu tìm trước, trên thân thuyền có khắc chữ 'Hoài Đông Hào', sau khi tìm được thuyền, thì có thể biết Lâm Phàn bọn họ đang ở đâu rồi."
Chử Phong gật đầu, lập tức lui xuống an bài.
Tống Ngọc Tịch ở lữ điếm tắm rửa qua, gột rửa đi sự mệt mỏi long đong trên đường mấy ngày nay, thay một bộ đồ màu xanh nhạt có vân mây, những nam trang này còn phải cảm tạ Mẫn Lam, cửa hàng của nàng ấy là y
phường, xiêm y to nhỏ gì đều có thể mua được.
Buổi tổi, Chử Phong trở lại sau khi hỏi thăm tình hình, mang về tin
tức càng khiến cho Tống Ngọc Tịch thêm lo lắng, Chử Phong nói:
"Công tử, chúng ta tìm được Hoài Đông Hào, phần lớn thuyền viên cũng ở trên thuyền, nhưng chỉ có Lâm Phàn cùng Phúc Bá, còn có mười người khác theo bọn họ ra ngoài nửa tháng trước. Mấy thuyền viên đã đi khắp nới
trong thành tìm nhưng đều không có tung tích của bọn hắn, chỉ có thể chờ ở trên thuyền."
Tống Ngọc Tịch kinh hãi: "Cái gì? Nửa tháng rồi cũng không có tung tích?"
Chử Phong gật đầu: "Vâng, sau khi bọn họ đến Phụng Thiên, neo thuyền
đợi ở bến cảng. Sau đó, Lâm Phàn và Phúc Bá mỗi ngày đều dẫn người ra
ngoài hỏi thăm, nói là muốn tìm cái gì mà thủy tinh. Đầu tiên, tìm được ở trên trạm hàng hóa Bắc Nam ở trấn Quảng Bình, nhưng số lượng không
nhiều. Về sau chủ sạp kia có nói còn một nơi khác gần Nguyên Mộc Lĩnh có bán mấy thứ này, nói chỗ đó mới là nơi cung cấp, lão bản là người La
Sát Quốc. Sau đó Lâm Phàn cùng Phúc Bá lên đường đi tìm, thế nhưng kể từ lúc đó cho tới hôm nay cũng chưa trở về."
Tống Ngọc Tịch cau mày, hai tay khép lại trong tay áo, đi lại trong
phòng suy nghĩ, thủy tinh xác thật là sản vật của La Sát Quốc, như vậy
nói rõ Lâm Phàn bọn họ không có tìm nhầm hướng, nhưng nửa tháng cũng
không quay lại, vậy nhất định đã gặp phải chuyện gì rồi.
Sau khi suy nghĩ một chút, nàng hướng Chử Phong nói: "Sáng sớm ngày
mai, người đưa lái đò lên, để cho hắn dẫn đường, đưa chúng ta đến trạm
hàng hóa Bắc Nam, tìm được người bán hàng rong kia, hỏi Nguyên Mộc Lĩnh
mà Lâm Phàn bọn họ đi là nơi nào, sau đó chúng ta sẽ dọc theo đường đi
mà tìm bọn họ. Nửa tháng cũng không thấy bóng dáng, nhất định là gặp
phải chuyện gì đó. Lâm Phàn là người của Lâm gia, Phúc Bá lại là đương
gia của Cam ma ma, hai người bọn họ thay ta làm việc, cho dù có chết,
cũng phải tìm ra thi thể của bọn họ rồi đưa về mới được."
Nói như vậy, trong lòng Tống Ngọc Tịch cũng đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.
Không khóc lóc, không bốc đồng, vị Thất tiểu thư kim tôn ngọc quý
này, thoạt nhìn như đóa hoa được trồng trong nhà ấm, thế nhưng không ngờ rằng đối mặt với sự việc cần kinh nghiệm thực tế để xử lý, mà còn có
thể tỉnh táo như vậy, thật đúng là không hề dễ dàng. Lúc này, Chử Phong
tựa hồ có chút hiểu ra, tại sao Quốc công lại để bọn họ đi theo một cô
nương nhỏ như vậy ra cửa, mục đích chính là bảo hộ nàng, thế nhưng nếu
chỉ là bảo vệ đơn giản thì gọi những hộ vệ khác trong phủ đi theo là
được rồi, nhưng Quốc công lại để cho hắn tự mình đi theo, điều này đã có thể nói rõ, kỳ thật Quốc công cũng đã sớm phát hiện vị tiểu thư này có
chỗ hơn người, có lẽ ngài ấy thực sự muốn cho tiểu thư một cơ hội thực
hiện khát vọng của mình.
Nếu đã biết tung tích của bọn hắn, thì lo lắng cũng chỉ là vô dụng,
cho nên, buổi tối Tống Ngọc Tịch vẫn ngủ được. Sáng sớm liền tỉnh, dẫn
cả nhóm đi ăn sáng đâu vào đấy, để Lưu Nhi và tiểu Quế ma ma ở lại trong nhà trọ đợi nàng, còng nàng mang theo Chử Phong và mười hộ vệ ra cửa.
Sau khi ra cửa, nàng bỏ lại xe ngựa, để Chử Phong chọn cho nàng một con
ngựa mẹ hơi nhỏ để nàng cưỡi, một đoàn người đi về hướng bến tàu.
Chử Phong ở trên lưng ngựa hỏi Tống Ngọc Tịch: "Công tử làm sao lại biết cưỡi ngựa?"
Tống Ngọc Tịch ngẩn người, nàng là học lúc ở Bắc Tĩnh Vương phủ,
nhưng điều này không thế nói, nhớ tới kinh nghiệm khi cho ngựa ăn lúc
còn nhỏ, cười cười, nói: "Khi còn bé ở tại Kỷ gia, ta thường xuyên bị
gọi đi cho ngựa ăn, lúc không có người, ta nhờ mã quan gia gia [1] dạy
cho ta."
[1] mã quan gia gia: gia gia là cách xưng hô dành cho nam nhân có trạc tuổi ông mình, còn mã quan là người trông nam ngựa.
Chử Phong nghe xong, có chút sững sờ, một lát sau mới lên tiếng: "Công tử tại Kỷ gia... còn đã từng cho ngựa ăn sao?"
Tống Ngọc Tịch gật đầu: "Đã từng, ngựa, heo, dê, ta đều đã từng thay
người khác cho ăn... Có lúc ta còn kiếm được miếng cơm từ những việc
này. Ta thích nhất là nuôi heo, sau khi mang thùng nước vo gạo đến
chuồng heo, cho ăn xong rửa sạch thùng, rồi mang đến phòng bếp. Nếu vận
khí tốt, thì thím ở phòng bếp còn cho ta mấy cái bánh bao chay, chính là loại mới lấy từ lồng hấp ra, mềm mịn, nóng hổi, ăn rất ngon."
Hồi tưởng lại cuộc sống trước mười tuổi của nàng, thật sự là rất bi
thảm. Kiếp trước cũng là do cuộc sống trôi qua quá kham khổ, cho nên mới có thể tôn sùng Trữ thị như vậy, luôn tin tưởng, chỉ cần đi theo lão
thái quân, thì trong phủ không người nào dám coi thường nàng. Mỗi ngày
được ăn, được mặt, không một ai tỏ thái độ với nàng... Chỉ tiếc, cuối
cùng sự thật đã chứng minh, nếu một người mà tầm nhìn quá hạn hẹp thì
cũng hại chính mình.
Chử Phong nghe xong những chuyện này lại không biết nên nói gì. Rất
khó có thể tưởng tượng một tiểu thư nhà phú quý, lại phải trải qua cuộc
sống không bằng cả hài tử ở nông thôn. Kỷ gia quả thật là hang hùm hang
sói. Chử Phong đi theo Tống Dật đã được nhiều năm, cũng đã thấy nhiều
chuyện như vậy, phu nhân Kỷ thị cũng là như vậy. Nhìn như một nữ tử hiền lương thục đức, thế nhưng ai ngờ, bà ta lại vụng trộm ra tay hại chết
mấy di nương, trong đó có hai di nương trong bụng đã có hài tử, nhưng
khi bà ta ra tay không hề run tay, giết chết di nương cùng hài tử, còn
không buông tha cho người bên cạnh di nương đã mất. Cuối cùng mới triệt
để chọc giận Quốc công gia, về sau, tước đoạt toàn bộ quyền lợi trong
tay phu nhân, trả lại chuyện quản gia cho Lão quốc công phu nhân. Hơn
nữa, còn nói nếu trong phủ di nương có bất cứ tổn thương gì, mặc kệ thân phận có bao nhiêu thấp hèn, cũng muốn phu nhân là một mạng bồi một
mạng. Sau đấy, phu nhân mới chính thức thu liễm, nhưng chuyện tình đánh
chửi dày vò di nương, vẫn như cũ phát sinh.
Từ những chuyện này mà suy ra, thì đây hoàn toàn là gia phong của Kỷ
gia rồi. Coi bản thân mình là quý giá, còn coi hạ nhân như cỏ cây, may
mắn mà Lâm di nương nghĩ thông suốt, phái người van cầu Quốc công trợ
giúp, nói cách khác, vị Thất tiểu thư này mà còn ở Kỷ gia thì hôm nay
không biết ngay cả mệnh có còn hay không.