Phương Thức Trả Thù Lao Đơn Giản
Hạ Cảnh trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng.
Vừa mới rồi cậu
thấy Chu Thừa ôm vào một thùng sách lớn như thế, còn nhìn thấy một đống
'tiểu hoàng văn', cậu cho là cuối cùng Chu Thừa cũng mở mang, lại còn
chủ động tìm tới những sách này.
Hoàn toàn không nghĩ tới.
Hoàn toàn không ngờ tới!!
Những thứ này là cái gì vầy!?
Quả nhiên Chu Thừa không hổ là một người có hoàn cảnh nghèo khó, học tập cực khổ như thế, vì muốn thay đổi vận mệnh sao??
Hạ Cảnh chỉ cần nhìn tên sách, đã cảm thấy đầu óc trở nên mơ màng, mắt nổ
đom đóm, sững sờ đến mức ngay cả mỗi một từ trên cuốn sách cũng không
hiểu nổi.
Chu Thừa lại không hề có ý đùa giỡn: "Em muốn học gì? Bắt đầu từ (nguyên lý kinh tế học) trước đi."
Giọng người đàn ông vẫn trầm thấp dễ nghe êm tai như thế, trầm ổn thong dong, mỗi một từ đều rất tự tin, là giọng nói mà Hạ Cảnh vẫn luôn rất thoả
mãn.
Nhưng giọng nói ấy trong giờ phút này lại đang nói những
nội dung mà cậu không muốn nghe nhất, cố tình Hạ Cảnh còn không hề có
sức đề kháng đối với Chu Thừa.
Nghe hắn hỏi cậu bắt đầu từ đâu, cậu trong lúc hoảng hốt vội đáp: "Cái này đi..."
Chu Thừa xé bao sách ra, cũng lấy một cây bút trong thùng ra, ngồi bên cạnh Hạ Cảnh lật sách.
Màn đêm thanh vắng, trong khu chung cư cũ nát, còn lộ ra ánh đèn hiếm hoi
bên cửa sổ, Chu Thừa ngồi bên cạnh Hạ Cảnh, vô cùng kiên nhẫn giảng giải những kiến thức đối với Chu tổng mà nói căn bản đến mức không thể căn
bản hơn.
Giọng nói trầm thấp xen lẫn tiếng xào xạc của cỏ cây
trong đêm hè vang vọng, phòng khách cũ kỹ được chân đèn hơi ố vàng âm
thầm rọi sáng, soi rõ từng câu từng chữ trong cuốn sách.
Vốn Hạ Cảnh nên thấy buồn ngủ.
Nhưng mỗi khi cậu nghe thấy Chu Thừa mở miệng, theo bản năng lập tức lên tinh thần, không muốn bỏ sót mỗi một chữ mà người này nói ra, cứ như vậy
từng chút từng chút lắng nghe tất cả kiến thức của Chu Thừa nói.
Nhưng dù sao Hạ Cảnh cũng sợ nhất là "học tập", tuy có Chu Thừa dạy kèm, cơ
mà sau khi cậu được học hai tiếng thì đã không chịu nổi, hai bên mí mắt
sắp dán chặt lại với nhau.
Có lẽ Chu Thừa biết cậu đã buồn ngủ, ôm cậu, hôn lên trán cậu, rồi đưa cậu về phòng.
—— sau đó đi ra ngoài, dứt khoát đóng cửa lại, tiếp tục bi kịch hai người nhưng một trong một ngoài.
Đáng tiếc Hạ Cảnh đã không thể phản đối.
Cậu mang theo đầy đầu nội dung (cơ sở kinh tế học), nhanh chóng rơi vào mộng đẹp.
Trong mơ, cậu thấy trên tay mình mang theo một vai li tiền mặt, điên cuồng
chạy đến trước mặt Chu Thừa, vừa mở ra đã bắt gặp ánh mắt chán ghét của
Chu Thừa. Sau đó, hắn chỉ vào kia đống tiền mặt, thao thao bất tuyệt nói đến nguyên lý kinh tế học đằng sau chút tiền mặt này và khả năng mang
đến hiệu quả và lợi ích về kinh tế... ngôn tình ngược
Mấy ngày kế tiếp, Hạ Cảnh đi quay phim, còn tập thể hình và học tập kinh tế học, quản lý học dưới sự dẫn dắt của Chu Thừa.
Mặc dù cậu là nghệ sĩ, nhưng đi trên con đường tiểu thịt tươi, đương nhiên
thể lực không phải cực kỳ tốt, chỉ luyện một hai lần, mỗi khi đó cậu đều thấy mỏi lưng đau chân.
Mỗi ngày Tề Duệ lại dùng ánh mắt dò xét
nhìn cậu, Hạ Cảnh ngại mất mặt xấu hổ nên không nói cậu và Chu Thừa đến
bây giờ vẫn chưa ngủ chung, cũng chưa nói cậu mỏi lưng đau chân nhưng
thật ra là bắt nguồn từ phòng tập thể hình.
Lần này làm cho người đại diện càng cảm thấy hoài nghi nhân sinh —— nghĩ như thế nào cũng
không thấy Hạ Cảnh giống người nằm trên, vì sao lại mỏi lưng chứ?
Tề Duệ không hiểu, Chu Thừa hoàn toàn không thể thế được, Hạ Cảnh xấu hổ
giải thích, chuyện này cứ không rõ ràng mà giằng co một tuần.
Còn Chu bá tổng trong lúc Hạ Cảnh làm việc, phát hiện "sách giáo khoa"
trước đó quá hữu dụng với bản thân, anh tự cầm sách tới góc trường quay, cố gắng tiêu hóa những "kiến thức" mới.
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, mấy ngày nay bởi vì rèn luyện nên gầy một chút, Hạ Cảnh vất vả
cuối cùng cũng nhận được phê chuẩn của Tề Duệ, các nhân viên đoàn phim
gọi trà sữa cũng ké một phần, cầm ly trà sữa trong tay, vừa uống, vừa
nhìn Chu Thừa đang đọc sách xa xa.
Phần lớn trường quay đều ở
ngoài trời, đoàn phim vì để có nơi hóng gió, dựng không ít lều bạt bên
ngoài máy quay. Thân là "trợ lý" của Hạ Cảnh, Chu Thừa cũng ngồi trong
một cái lều lớn, trong tay cầm một quyển sách.
Bìa sách và tên
sách đang nhắc đến nội dung chính là chuyện hai chàng trai khá nổi tiếng gần đây, nhưng người đàn ông đọc sách lại với tư thế ngồi chỉn chu hơi
tựa lưng vào ghế ngồi, tay cầm sách, thần sắc nghiêm túc, đôi mắt đen vô cùng chăm chú.
Ánh nắng ngả bóng vàng, mép lều cắt ánh sáng và
bóng người, hai tay người đàn ông vừa vặn lộ ra dưới ánh mặt trời, khuôn mặt lại che trong bóng tối. Đường nét được chôn giấu trong vẻ quý phái
mờ nhạt, hai mắt sâu không thấy đáy.
Hạ Cảnh hút một ngụm trà sữa, nhìn như mê muội.
"Đẹp trai quá!"
Đứng bên cạnh, Tề Duệ đỡ trán: "Này có cái gì hay mà xem?"
"Anh từng thấy ai đọc 'văn học đồng chí' mà có thể dáng vẻ như đọc văn học
thật sự chưa?" Đôi mắt Hạ Cảnh sáng lên, ánh mắt từ đầu đến cuối không
dời khỏi mặt Chu Thừa, "Thật chuyên nghiệp, vì sau này có thể làm cho em vui vẻ, lại còn tự mình lén lút nghiên cứu những sách này, em nhất định phải kiếm càng ngày càng nhiều tiền để nuôi ảnh!"
Tề Duệ: "...
Anh mặc kệ cậu. Cậu không nhận ra hả? Thân Văn Thành hai ngày nay không
đúng lắm, trước đây hận không thể tan tầm đã dính lấy cậu, dạo này nhìn
thấy cậu với Chu Thừa là trực tiếp đi vòng."
Hạ Cảnh nào quan tâm Thân Văn Thành thế nào?
Đầy đầu cậu đều là Chu Thừa.
Mấy ngày nay Chu Thừa dẫn tập thể hình đọc sách, rõ ràng đều là việc mà cậu ghét nhất xưa nay, đầy đầu cậu mỗi ngày đều là chất thải màu vàng,
nhưng cố tình Chu Thừa dẫn cậu làm những việc này, cậu ngay cả từ chối
cũng không đành lòng nói ra.
Rõ ràng là cậu coi trọng cơ thể Chu Thừa, nhưng mấy ngày nay Chu Thừa với cậu làm cái gì?
Chẳng lẽ là cậu chợt nhận ra được sức hấp dẫn của (cơ sở kinh tế học)? Thật
ra cậu là một người thích đọc sách, thích tập thể hình?
Hạ Cảnh nghiêng đầu, vừa hay nhìn thấy Thân Văn Thành bên kia chuẩn bị đi vòng tránh mặt cậu.
Hạ Cảnh lơ đãng lập tức gọi đối phương lại: "Thân Văn Thành!"
Thân Văn Thành bỗng giật mình một cái —— từ cái ngày gã ăn quả đắng của Chu
Thừa Hạ Cảnh, người luôn kiêu ngạo như gã nuốt không trôi cơn giận
này, về nhà đã muốn nhờ người nhà giải quyết hai tên này. Kết quả chẳng ra sao, tìm một người, vừa nhìn, Chu Thừa lại là chủ tịch trẻ tuổi của
nhà họ Chu giàu nhất Dương thành, ở đây để chơi trò cosplay bao nuôi
tiểu thịt tươi! Thế mà gã lại đưa tiền la hét đối phương nhận tiền rồi
rời đi, quả thực là không biết tự lượng sức mình.
Biết được điều
đó, giờ phút này Thân Văn Thành chỉ muốn sống thu mình và kín tiếng hơn, lại không ngờ bỗng bị Hạ Cảnh kêu lại.
Gã bây giờ hối hận
muốn chết, liếc mắt nhìn chủ tịch Chu ở bên cạnh yên tĩnh đọc sách,
không hề dám cãi lời Hạ Cảnh, rẽ sang run run rẩy rẩy đứng trước mặt Hạ
Cảnh, "Cậu, cậu có chuyện gì?"
Tề Duệ: "..." Luôn cảm thấy mặt hàng này rất quái.
Hạ Cảnh lại không chút để ý phản ứng của Thân Văn Thành. Cậu chớp chớp đôi mắt, nhanh chóng nói: "Anh chờ một chút!" Lập tức quay đầu đi đến lều
nghỉ của mình.
Một lúc sau, thanh niên cầm trong tay một quyển
sách có vẻ đã bị lật nhiều hơi cũ một chút (cơ sở kinh tế học), đưa
cho Thân Văn Thành, nói: "Làm phiền anh đọc nội dung trong đó cho tôi."
"Gì cơ?"
"Đọc đi!"
Thân Văn Thành không dám phản kháng, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc và lo lắng sợ hãi mà mở sách, đọc từng chữ từng chữ trong lời tựa.
Hạ Cảnh cố gắng thử nghiêm túc nghe.
Những nội dung này cậu cũng đã học xong dưới sự hướng dẫn của Chu Thừa, theo
lý mà nói lãng tai một bên tất nhiên không khiến người ta cảm thấy buồn
ngủ ngay lần đầu tiên nghe giảng, nhưng mà Thân Văn Thành vậy còn xem
như là giọng nói tạm ổn phối hợp với nội dung quen thuộc truyền vào
trong tai của cậu, cậu càng nghe càng tẻ nhạt.
Tại sao Chu Thừa nói với cậu thì lại không cảm thấy tẻ nhạt nhỉ?
Giống như... làm bất cứ chuyện gì với Chu Thừa, cậu đều cảm thấy rất thú vị.
Thân Văn Thành chỉ đọc ba trang, Hạ Cảnh lập tức giơ tay, lấy sách từ trong
tay Thân Văn Thành lại: "Được rồi được rồi! Cám ơn anh!"
Cậu quay đầu, đưa sách Tề Duệ còn không thích đọc sách hơn cả cậu.
Tề Duệ: "... Tổ tông cậu nghiêm túc hả? Cậu đang làm gì vậy?"
"Anh Tề, giúp em một chuyện, đọc vài trang đi!"
Vì vậy, Tề Duệ dùng vẻ mặt còn buồn chán hơn Hạ Cảnh, đọc từng chữ từng chữ đọc nội dung (cơ sở kinh tế học) nhạt như nước ốc.
Bởi vì giọng điệu quá mức thôi miên, đọc không tới nửa trang đã bị kêu dừng.
Hạ Cảnh không tin, quay đầu lại bắt đầu tìm nhân viên đang rảnh rỗi khác trong đoàn đến đọc cho cậu nghe.
Kết quả đều không có ngoại lệ, không một ai có thể đạt được hiệu quả như
Chu Thừa đọc cho cậu nghe —— cận như thể chỉ tình nguyện nghe Chu Thừa
nói.
Nhưng cậu cứ tìm hết người này đến người khác như một làn
khói, một số nhân viên vốn thấy hứng thú với kinh tế học trực tiếp hàn
huyên, hoạt động từng người một lần lượt đọc (cơ sở kinh tế học) cho Hạ
Cảnh nghe biến thành buổi hội thảo học thuật của các nhân viên nhàn rỗi.
Chuyện này thì Hạ Cảnh nhắc đến, nhưng cậu lại không thể giải thích nói mình
chỉ vì kiểm tra xem rốt cuộc là Chu Thừa hướng dẫn cho cậu có giống với
người khác hướng dẫn cho cậu hay không, không thể làm gì khác hơn là
cũng ngồi ở đó, rõ ràng cảm thấy phát chán muốn chết, vậy mà chỉ có thể kiên cường chống lại buồn ngủ, nước đổ đầu vịt mà nghe những thứ cậu
chẳng hiểu gì.
Lúc Chu Thừa đọc xong sách đứng dậy tìm Hạ Cảnh,
nhìn thấy cảnh tượng thế này — -- -- đám nhân viên tụ tập xung quanh, có một người cầm cuốn sách (cơ sở kinh tế học) mà hắn đã đưa cho cậu, có
vài người nói một số tin tức thị trường chứng khoán gần đây những nền
tảng kinh tế có liên quan, mà Hạ Cảnh lại khéo léo ngồi một bên, ôm ly
trà sữa, đôi mắt tràn đầy hoang mang và khó kiểu, thậm chí còn hơi buồn
ngủ.
Ánh mặt trời chói chang, làm cho người ta có thể thấy được
cái nóng oi bức trong ngày hè tẻ nhạt, nhưng tất cả buồn bực và yên tĩnh ngoan ngoãn của Hạ Cảnh, lại biến thành dịu dàng và thư thích.
Rõ ràng Hạ Cảnh đã buồn ngủ quá đỗi, lại vẫn cứ cố gắng mở mắt ra, đôi mắt đào hoa chăm chú, cố gắng nghe những nội dung khó hiểu trúc trắc đối
với người mới học như cậu.
Lòng Chu Thừa nhất thời mềm nhũn.
Mặc dù thanh niên là vì tiền thế mà tới gần hắn, tuy rằng thanh niên trong
ngành giải trí bị người đại diện chèn ép, cuộc sống khổ cực, thậm chí
không được ở một căn nhà tốt hơn, nhưng lại vẫn cứ tình nguyện lòng mang ánh dương, tích cực học tập những thứ đối với Hạ Cảnh mà nói khô khan
khó khăn.
Thân ở khốn khổ, lòng lại hướng ánh dương.
Là người cứng cỏi đến đâu mà lại làm cho người khác đau lòng.