Sáng sớm thời tiết se lạnh, sương mù trắng xóa, A Lê vừa mới đẩy cửa ra
đã thấy Lục Trường Uyên đứng trong sân. Mấy ngày không gặp, sắc mặt hắn
tái nhợt tiều tụy, bộ dạng có vài phần mệt mỏi. Bây giờ đang là cuối
thu, vẫn chưa đến mùa đông, gió thổi man mát nhưng hắn đã khoác trêи
người áo choàng chống lạnh của mùa đông.
A Lê nhịn không được cười nhạo hắn trong lòng, một đại nam nhân như hắn sao lại còn mảnh mai hơn nữ nhi như hắn?
Dù sao cũng chỉ đâm hắn có hai nhát mà thôi, chẳng lẽ đã lấy mất nửa mạng của hắn sao?
Khoa trương như vậy là cố ý trêu chọc, châm biếm nàng tàn nhẫn độc ác sao?
Nhưng dù nàng có tàn nhẫn đến đâu cũng không tàn nhẫn bằng hắn.
Sau khi ở trong lòng phỉ nhổ một phen, A Lê trực tiếp làm lơ Lục Trường Uyên, vội vàng bước xẹt qua hắn.
Lục Trường Uyên túm chặt tay nàng, thấp giọng khẩn cầu:”Tiểu hồ ly, đừng giận nữa được không? Chúng ta nói chuyện một chút đi?”
“Không nói.” A Lê dùng sức hất tay hắn ra, lớn giọng trách mắng:”Đã nói ngươi
đừng tới đồ sơn nữa, vì sao ngươi vẫn năm lần bảy lượt tới quấy rầy ta?”
Lục Trường Uyên nhìn vẻ mặt chán ghét của A Lê, ngực nhói đau lên từng đợt, nàng thật sự không thích hắn, trong ánh mắt trong trẻo kia không còn sự lưu luyến, chỉ còn lại oán hận. Nhưng hắn không muốn buông tay, thật
vất vả mới tìm được nàng, trải qua mấy ngàn năm sau mới có thể lại nhìn
thấy nàng vui vẻ sống động như trước. Tâm chết lặng mấy ngàn năm của hắn lại bắt đầu sống lại, trái tim trống rỗng lại được lấp đầy, tràn đầy
đều là hình bóng nàng.
Kiếp trước sau khi nàng chết đi, một mình
hắn ở lại điện Cực Uyên hoang vắng quạnh quẽ ôm thi thể lạnh băng của
nàng, cô độc trải qua mấy năm, tìm đủ các loại phương pháp, trải qua
gian nan hiểm trở mới có thể đưa nàng vào đường luân hồi. Cho nên đời
này, bất kể như thế nào hắn cũng sẽ không buông tay.
Lục Trường
Uyên tiến lên vài bước bắt lại tay A Lê, hắn biến ra một con dao sắc bén đưa vào tay A Lê, quả quyết nói:”Ta không muốn xa ngươi, nếu ngươi hận
ta, mỗi ngày cứ đâm ta một đao đến khi tức giận trong lòng ngươi tiêu
tan mới thôi.”
“Ngươi… Đúng là không thể nói lý.” A Lê nhìn Lục
Trường Uyên như kẻ điên, nàng ném dao găm trêи tay xuống đất, âm thanh
vang lên sắc bén chói tai.
Mỗi ngày đâm hắn một đao thì hài tử
của nàng có thể sống lại sao? Giữa họ đã sớm tồn tại nhiều khúc mắc, vết sẹo trong tim nàng không thể nào biến mất được, nàng không có cách nào
tha thứ cho hắn. Dù đâm hắn bao nhiêu nhát đao, dù giết chết hắn thì
nàng cũng không cách nào quên được, nàng chỉ mong hắn đừng xuất hiện
trước mặt nàng nữa, có như vậy thì đau xót trong lòng nàng mới có thể
lặng xuống. A Lê đẩy Lục Trường Uyên ra, xoay người đi về phía đại đường mà không liếc hắn lấy một cái.
Lục Trường Uyên là một ngoại nhân ở đồ sơn nên luôn thu hút sự chú ý, đặc biệt là nếu bị Đông Hoàng Thái
Cửu phát hiện ra thì càng không ổn. Hắn bèn làm thuật ẩn thân đi theo
sau A Lê, những người khác không thể nhìn thấy hắn nhưng A Lê thì lại có thể.
“Ngươi đừng đi theo ta có được không? Ta không muốn nhìn
thấy ngươi, mỗi lần nhìn ngươi thì trong lòng ta đều sẽ rất khổ sở.” A
Lê tức giận quát Lục Trường Uyên phía sau.
Nàng không thể quên
được những hình ảnh tàn nhẫn trước khi chết, hắn chính là đao phủ vô
tình, hiện giờ xin lỗi nhận sai thì có tác dụng gì?
“Thực xin
lỗi, nhưng ta không thể xa ngươi được.” Lục Trường Uyên biết A Lê không
muốn nhìn thấy hắn, nhưng hắn cũng biết nếu hắn không tới xin nàng tha
thứ thì nàng sẽ hoàn toàn quên hắn đi và chấp nhận vòng tay ôm ấp của
người khác.
Đúng là vừa nhắc tới thì đã xuất hiện, đang lúc Lục
Trường Uyên lo lắng suy nghĩ, hắn mơ hồ ngửi thấy một luồng yêu khí
cường đại dần dần tiến lại gần.