Hô hấp Lục Trường Uyên nặng nề rối loạn, hắn cố nhẫn nhịn nhìn nàng, mồ
hôi phủ đầy trêи trán nổi gân xanh, hắn cắn răng áp xuống xúc động muốn
được điên cuồng đưa đẩy, cất giọng nói khàn khàn:”Được, ngươi tự làm.”
A Lê nhấc bàn tay to đang ấn ᘻôиɠ mình ra rồi chậm rãi nâng người lên để
lộ ra côn thịt đỏ tím đã thấm ướt ɖâʍ dịch, sau đó dùng lực ngồi xuống,
phịch một tiếng, mật huyệt gắt gao ngậm lấy côn thịt to lớn.
“A…” A Lê vặn vẹo ᘻôиɠ, lắc qua lắc lại cọ xát lên ƈôи ȶɦϊ.t nóng rực, nàng
kiều mị rêи rỉ:”A… To quá, thượng thần có thoải mái không?”
Lục
Trường Uyên thở hổn hển, sung sướиɠ nhìn nàng, hắn vỗ vỗ cái ᘻôиɠ vểnh
của nàng, thở một hơi dài nói:”Thoải mái, tiểu hồ ly thật chặt, tiếp tục cử động đi.”
A Lê cắn môi dưới, cụp mắt xuống ngượng ngùng nhìn
Lục Trường Uyên, quyến rũ đáp:”Được, ta sẽ tiếp tục làm cho thượng thần
thoải mái một lần.”
Lục Trường Uyên mong đợi nhìn nàng nhưng lại không biết, tiếp theo nàng thật sự chỉ làm hắn thoải mái một lần.
A Lê nâng ᘻôиɠ lên rồi lại ngồi xuống thật mạnh, tay nhỏ vuốt hai trứng
dái tròn trịa dưới háng Lục Trường Uyên rồi dùng sức nhấn một cái, đồng
thời hai chân cật lực khép lại khiến mật huyệt đột nhiên chặt lại.
“Hừ…” Dưới thân đột nhiên truyền đến một trận kɧօáϊ cảm kịch liệt, côn thịt
sung huyệt bị xoắn lại gắt gao, Lục Trường Uyên kêu lên một tiếng, cảm
thấy trứng dái chứa tϊиɦ ɖϊƈh͙ đột nhiên run rẩy hai cái, trong nháy mắt một lượng tϊиɦ ɖϊƈh͙ đặc sệt bùng nổ trong cơ thể A Lê, nóng đến mức
khiến nàng phát run.
A Lê như trút được gánh nặng phủ phục lên
ngực Lục Trường Uyên, nàng ôm cánh tay rắn chắc của hắn, cọ cọ ngực hắn, vui mừng nói:”Thượng thần, ngươi thật giỏi, nhanh như vậy đã bắn ra.”
Nhanh sao? Sắc mặt Lục Trường Uyên tối sầm lại như hợp nhất với bóng tối u ám trong căn phòng. Tiểu hồ ly nghịch ngợm này giờ học được mấy chiêu chơi xấu xa này, hắn còn chưa làm được mười lăm phút đã bị nàng làm cho bắn
ra, thực sự khiến mặt mũi nam nhân của hắn bị ném mất.
Lục Trường Uyên đánh một cái lên ᘻôиɠ A Lê, trầm giọng nói:”Lần sau không được
chơi xấu, nếu lần sau còn ấn loạn thì sẽ cột ngươi vào giường làm ba
ngày ba đêm để ngươi không xuống được giường.”
Hắn vừa nói vừa
đẩy hông vào trong, viên quy đầu đâm vài cái lên cổ t.ử ƈυиɠ nhỏ hẹp.
Tức khắc A Lê nhăn mày, yêu kiều rêи rỉ:”Ưm…Thượng thần, ta sai rồi,
đừng đâm nữa, trướng quá.”
Lục Trường Uyên nhìn khuôn mặt nhăn
nhó của nàng, có chút mềm lòng, hắn rút một nửa ra để nàng dễ chịu hơn
một chút. Sau khi bắn tϊиɦ ɖϊƈh͙ vào bụng A Lê, một canh giờ sau Lục
Trường Uyên mới rút côn thịt ra. A Lê xoa bóp đôi chân nhức mỏi rồi đi
mặc lại quần áo, tìm khăn trải giường sạch sẽ để Lục Trường Uyên thay
ra.
Tối nay hai người bọn họ lăn lộn một hồi trêи giường Lục tỷ
nên phải thu dọn sạch sẽ mới được. Mở cửa sổ ra để gió đêm ùa vào thổi
tan mùi hương hoan ái nồng đậm, Lục Trường Uyên ôm A Lê trở về tiểu viện trước đây của nàng. Hai người rửa mặt qua loa một lúc rồi ôm nhau cùng
chìm vào giấc ngủ.
Mặt trời lên rồi lại lặn, ngày đêm luân phiên
nhau. Từng ngày cứ như vậy trôi đi. Ban ngày Lục Trường Uyên đi khắp nơi tìm kiếm phương pháp loại trừ khế ước, buổi tối lại trở về đồ sơn, lẻn
vào phòng A Lê cùng nàng triền miên một hồi. Mà Đông Hoàng Thái Cửu bên
kia, vào buổi tối mỗi ngày, Lục tỷ đều dịch dung thay A Lê qua thế thân
nàng. Hơn một tháng qua, Lục tỷ vẫn yên ổn cùng Đông Hoàng Thái Cửu ở
chung.
Mỗi buổi sáng khi tỳ nữ qua hầu hạ hai người thức dậy đều nhìn thấy mặt mày hớn hở của Đông Hoàng Thái Cửu. Khuôn mặt lạnh lùng
không cảm xúc của hắn trong quá khứ giờ đây đã trở nên ôn hòa hơn rất
nhiều, đặc biệt là khi hắn nhìn đến A Dung liền toát ra nhu tình mà
chính hắn cũng không nhận ra được.
Mỗi ngày Đông Hoàng Thái Cửu
vẫn đều đặn thêm chút mộng thảo vào thức ăn của A Lê, chính hắn cũng ăn
một chút nên dần dần nhớ lại những hình ảnh của mình và tiểu hồ ly ở
Điện Kim Loan cùng khoảng thời gian hai người ở chung tại Cung Lăng
Tiêu. Tuy nhiên không biết có phải kiếp trước tiểu hồ ly trải qua quá
mức bi thảm hay không khiến nàng không muốn nhớ tới. Cho nên dù nàng và
Đông Hoàng Thái Cửu ăn liều lượng mộng thảo giống nhau nhưng ký ức nàng
vẫn dừng lại ở đoạn thời gian nàng đợi thượng thần trở về.
Đông
Hoàng Thái Cửu cũng không nghĩ nhiều, hắn cảm thấy đoạn ký ức phía sau
đối với A Lê cũng không tốt, nhớ không được thì thôi, cũng không đáng
ngại, thế nên hắn không tiếp tục cho nàng ăn mộng thảo nữa.
Tối
hôm đó, Lục Trường Uyên lẻn vào phòng A Lê như thường lệ. A Lê dường như đang nằm mơ, nàng nhắm mắt lại, lông mi run rẩy tựa như chiếc quạt rung rung, trong miệng nhỏ giọng nỉ non, không biết đang nói cái gì. Lục
Trường Uyên cúi người hôn lên cánh môi phấn nộn của nàng, bàn tay to sờ
đến cúc áo trước ngực, vừa mới cởi được một nút áo liền nghe được một
tiếng gọi nhỏ:”Thượng thần…”
A Lê đẩy cái đầu đang chôn trước
ngực nàng ra, nàng khổ sở nhìn nam nhân trước mắt mà mình đã yêu mấy
ngàn năm nay, trong lòng có chút chua xót. Nước mắt dần dần dâng lên
trong mắt nàng, nàng vuốt cái bụng trống rỗng, trong mắt tràn ra đầy sự
bi thương, thậm chí còn mang theo một tia hận ý.