A Lê nhớ lại thời điểm đó, khi nàng đang mang hình hài nữ nhi khoảng tầm mười tuổi, dựa theo quỹ đạo sinh hoạt của nàng, nàng vốn nên ngây thơ
hồn nhiên trưởng thành. Nhưng Đông Hoàng Thái Cửu xuất hiện, tất cả mọi
thứ đều thay đổi.
Sau khi đính hôn cùng A Lê, hắn thường xuyên
đến đồ sơn thăm nàng, bởi vì thân phận hắn hiển hách, lại có hôn ước với A Lê nên hắn có thể vào phòng nàng bất cứ lúc nào, cũng không có ai dám ngăn cản.
A Lê có nuôi một con sủng vật nhỏ tên là Đô Đô, đó là một con hồ ly đực rất lanh lợi lại có thể nghe hiểu được tiếng người
nhưng vẫn chưa biến hóa được. Nó đã đi theo A Lê được năm năm nay, A lê
thực sự thích nó, mỗi ngày đều ôm nó, cùng nó chơi đùa, mọi động tác của nó đều chọc cho A Lê vui vẻ. A Lê đã ở cùng nó hơn một ngàn tám trăm
ngày đêm, tình cảm theo đó cũng tích lũy ngày một dày, A Lê đã quen với
sự tồn tại của nó, mỗi đêm đều sẽ ôm nó cùng nhau ngủ.
Ban đêm
Đông Hoàng Thái Cửu thường lặng lẽ lẻn vào phòng nàng, đứng lặng trước
giường lẳng lặng nhìn A Lê say sưa ngủ. Khi nhìn thấy A Lê ôm con hồ ly
đực này ngủ, mặc dù trong lòng hắn tức giận nhưng đều vẫn chịu đựng
không nói gì.
Vào một tối, khi hắn lẻn vào phòng A Lê, hắn thấy
được một màn khiến hắn không thể át đi cơn giận dữ. Con hồ ly đực kia
lại dám thừa dịp A Lê đang ngủ say mà hôn nàng, con súc sinh này, thê tử tương lai của hắn là người mà giống loài đê tiện này có thể mạo phạm
sao?
Đông Hoàng Thái Cửu là con trai của yêu đế, được trời ưu ái, từ nhỏ đã được mọi người nâng niu chiều chuộng, hắn muốn cái gì thì có
cái đó, từ trước tới nay không có ai dám tranh với hắn. Hoàn cảnh như
vậy đã tạo ra tính cách của hắn bây giờ, những thứ mà hắn coi trọng, bất kể nó là cái gì, đều phải hoàn toàn thuộc về hắn. A lê cũng phải thuộc
sở hữu của hắn.
“Chi…Chi…” Hồ ly rít lên từng tiếng đau đớn, tứ chi không ngừng đạp loạn, giãy dụa trong không trung. Nó không biết mình đã làm sai điều gì, nó chỉ hôn
tiểu A Lê mà thôi. Bình thường nếu A Lê bị nó chọc vui vẻ, nàng cũng sẽ
bế nó lên rồi hôn nhẹ nó. Đây chỉ là phương thức biểu đạt sự vui thích
của nó với chủ nhân thôi, thực sự chỉ là một cái hôn thuần khiết.
“Chi…” Tiếng kêu của hồ ly dần dần biến mất, máu tươi chảy xuống theo khóe miệng nó, từng giọt từng giọt rơi xuống.
A Lê bị chất lỏng nhỏ trêи mặt làm tỉnh giấc, nàng duỗi tay ra sờ, dính
nhớp, tanh tanh, nương theo ánh trăng sáng trong, nàng nhìn thấy một
mảng máu đỏ ghê người. Nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía trước liền thấy
khuôn mặt tàn nhẫn của Đông Hoàng Thái Cửu ẩn hiện trong bóng đêm như ma quỷ, trong tay hắn hồ ly đã ngừng thở.
“Đô đô, Đô Đô của ta.” A
Lê hoảng loạn lập tức bò dậy, bàn tay nhỏ bé của nàng vươn ra tách từng
ngón tay của Đông Hoàng Thái Cửu, nàng khóc lóc:”Hu hu…Ngươi là tên xấu
xa, mau thả Đô Đô của ta ra.”
Mặt Đông Hoàng Thái Cửu không biểu
cảm nhìn nàng rồi buông tay, con hồ ly liền rơi xuống mép giường. A Lê
vội vàng nhặt hồ ly lên, khóc nức nở sờ mũi nó, nàng bi thương khóc
to:”Ô…Ngươi là đồ xấu xa… Huhu… Ngươi đã giết Đô Đô của ta.” A Lê khóc
rất thương tâm, nước mắt chảy xuống thành dòng, nàng tức giận hung hăng
đấm vào Đông Hoàng Thái Cửu, thể hiện nỗi bi thương trong lòng.
Đông Hoàng Thái Cửu bắt lấy tay nàng, dùng tay kia vẫn còn dính máu hồ ly
nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của nàng, không một chút áy náy
nói:”Ngươi là thê tử tương lai của ta, trừ ta ra, không ai có thể đụng
vào ngươi.”
Hắn kéo A Lê vào trong ngực, hôn lên nửa khuôn mặt
sạch sẽ còn lại của nàng, lại chậm rãi nói:”Về sau không được cho người
khác đụng vào người, hiểu không?”
“Đừng chạm vào ta, ngươi là đồ
tệ hại, mau trả Đô Đô lại cho ta…Huhu.” A Lê chán ghét xô đẩy ngực Đông
Hoàng Thái Cửu, quay mặt sang hướng khác tránh để hắn chạm vào. Hắn đã
giết Đô Đô của nàng, nàng không muốn chạm vào hắn.
“Đứa trẻ không ngoan thì sẽ bị phạt.” Đông Hoàng Thái Cửu vặn mặt nàng lại, cắn lên cằm trừng phạt nàng.
“A a đau quá, mau buông ta ra.” A Lê khóc lóc nức nở, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó hết lại, vặn vẹo muốn thoát ra khỏi tay hắn.
Đông Hoàng Thái Cửu buông cằm nàng ra, hôn lên đôi mắt đẫm lệ của nàng, thấp giọng nói:”Còn dám không nghe lời không?”
“Ô…Không dám.” A Lê ở yên trong ngực hắn, một cử động cũng không dám làm, cả người đứng im khϊế͙p͙ sợ.
Đông Hoàng Thái Cửu tán thưởng vuốt đầu nàng sau đó thả nàng ra. Vừa được tự do, A Lê lập tức bỏ chạy, co người vào trong góc giường tối. Nàng run
sợ nhìn Đông Hoàng Thái Cửu, khóc nức nở không ngừng. Huhu, con người
này thật đáng sợ, nàng không muốn gả cho hắn.
Đông Hoàng Thái Cửu nhìn vẻ mặt hoảng sợ của A Lê không nói gì, hắn nghĩ, tối nay đến đây
thôi, hắn ở lại đó thì tiểu hồ ly sẽ khóc không ngừng. Nghĩ vậy, hắn
vuốt lại nếp nhăn trêи quần áo rồi thản nhiên rời đi
Kể từ đêm
đó, vào mỗi đêm khi A Lê mơ màng ngủ, nàng đều cảm giác có đôi mắt đang
nhìn chằm chằm nàng, nàng mở đôi mắt đang nhập nhèm buồn ngủ sẽ thấy có
bóng đen cao lớn đang đứng lẳng lặng trước giường nhìn nàng chằm chằm
không chớp mắt. Đôi đồng tử xanh bích luôn phát ra tia sáng khiến cho
người ta sợ hãi, nàng nhớ lại cái đêm Đô Đô chết cũng có một đôi mắt
lạnh lùng như vậy làm cho nàng không rét mà run.
*
“Đang
nghĩ gì?” Đông Hoàng Thái Cửu nhéo nhéo mặt A Lê, kéo nàng từ dòng hồi
ức trở về. Hắn nhanh chóng cởi bỏ váy lụa mỏng manh của nàng, khàn giọng nói:”Lần này ngươi trốn không thoát.”