Trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng hai người thở dồn dập, hai thân
thể mướt mồ hôi đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dán chặt vào nhau, nửa côn thịt mềm
vẫn cắm bên trong hoa huyệt run rẩy của A Lê, cảm giác mãnh liệt vẫn
chưa phai, tϊиɦ ɖϊƈh͙ bị chặn trong miệng tiểu huyệt, một giọt cũng
không chảy ra.
Mặt A Lê đỏ ửng nhìn về khuôn mặt đầy thỏa mãn của Lục Trường Uyên, nàng có chút hối hận không biết vì sao lúc trước mình
lại trêu chọc phải đạo sĩ khỏe như trâu này, a a… Thật sự có cảm giác sẽ bị làm đến chết, vừa cứng vừa to đâm nàng không thở nổi. Tuy rằng hiện
tại hắn dịu dàng với nàng hơn trước nhưng ở trêи giường, hắn vẫn dũng
mãnh cường hãn như vậy khiến nàng không chống đỡ được.
Trong bụng bị tϊиɦ ɖϊƈh͙ đặc sệt rót vào, A Lê khó chịu vặn vẹo ᘻôиɠ muốn rời khỏi cự vật kia, nàng vươn tay đẩy ngực Lục Trường Uyên, bất lực nói:”Đạo
sĩ, ta khó chịu, đứng dậy, đừng đè nặng ta.”
Ánh mắt Lục Trường
Uyên sâu thẳm nhìn nàng, hắn giơ tay ra nhẹ nhàng vuốt ve cái nơi hơi
phồng lên trêи bụng nàng, không có ý định rút ra. Kiếp trước hài tử bất
hạnh chết non thật đáng thương, nếu như A Lê nhớ lại ký ức kiếp trước
nhất định là sẽ rất thương tâm, nếu hiện tại có hài tử để đền bù thì khi nàng biết chân tướng có lẽ sẽ không đến mức quá khổ sở.
Nghĩ như vậy, Lục Trường Uyên hạ thấp eo đẩy mạnh vào phía trong, đẩy nốt nửa
cây côn thịt vào, quy đầu sưng to chống lên cổ t.ử ƈυиɠ, đẩy tϊиɦ ɖϊƈh͙
mới bị rỉ ra về lại bên trong.
“A…Đạo trưởng…Ư…Ta buồn ngủ quá,
muốn đi ngủ.” Vẻ mặt A Lê mệt mỏi nhìn Lục Trường Uyên, cất giọng đáng
thương xin tha, hai tay vô lực đẩy ngực rắn chắc của hắn.
Lục
Trường Uyên nhìn vẻ mắt uể oải của A Lê, cũng không đành lòng tiếp tục
tra tấn nàng, đột nhiên hắn xoay người để nàng nằm lên trêи người hắn,
như vậy cũng không đè nặng nàng, nhưng dương căn giữa háng vẫn chôn sâu
trong cơ thể nàng, chặt chẽ lấp kín tϊиɦ ɖϊƈh͙.
“Được, không làm
nữa, cứ nằm như vậy ngủ đi.” Hắn vuốt ve cái lưng trơn bóng của nàng,
giọng nói sau khi hoan ái nên có phần khàn khàn lười biếng.
Tư
thế này cũng trướng đến khó chịu, côn thịt thẳng đứng chọc trong cơ thể A Lê, nhưng nàng không còn sức lực phản kháng, chỉ giãy giụa tượng trưng
mấy cái rồi chìm vào giấc ngủ.
Sau khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Lục Trường Uyên để A Lê ăn cơm sáng xong liền đưa nàng đi về phía núi Ô Kỳ. Tuy rằng hắn đã khôi phục ký ức kiếp trước, có thể hoàn tục bất cứ
lúc nào, cũng không cần làm theo quy tắc của đạo sĩ, nhưng dù là kiếp
trước hay kiếp này, trong lòng hắn vẫn mang theo thiên hạ, theo hắn quan sát, quả thực núi Ô Kỳ vẫn còn một tai họa ngầm lớn, vẫn nên sớm loại
trừ thì hơn. Hắn nghĩ, sau khi giết sạch yêu ma ở núi Ô Kỳ, hắn sẽ ngay
lập tức quay về núi Thanh Tiêu báo cho Thanh Tiêu đạo trưởng, hắn muốn
chính thức hoàn tục, rời khỏi sư môn. Sau khi hoàn tục, hắn sẽ mang theo A Lê tìm một nơi hẻo lánh nào đó sống ẩn cư, không màng thế sự, cùng
nhau trải qua cuộc sống bình lặng với A Lê. Nhưng mọi việc cũng không
như hắn mong muốn, vừa rời khỏi đồ sơn mấy ngày, một chuyện bất ổn đã
xảy ra.
Vào buổi tối trong quán trọ, vừa mới tắm gội xong chuẩn
bị đi ngủ, A Lê cảm thấy ngực mình có chút đau đớn. Mới đầu chỉ là cơn
đau nhỏ nhưng dần dần đau đớn càng thêm kịch liệt rõ ràng, giống như
trái tim bị cổ trùng gặm nhấm.
“Á…Đau quá… Ô… Ta khó chịu quá…”
Hai tay A Lê che ngực lại, lăn lộn trêи giường, khuôn mặt nhỏ đã tái
nhợt không chút huyết sắc, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa trêи trán, miệng
không ngừng rêи rỉ đau đớn.
Lục Trường Uyên vừa vào cửa đã nhìn thấy cảnh tượng này, hắn vội vàng đi đến mép giường kiểm tra.
“Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Lục Trường Uyên lo lắng dò hỏi, duỗi tay lau mồ hôi chảy đầy trêи trán A Lê, hắn vuốt cổ tay nàng xem xét.
“Đạo trưởng, ta đau quá…A…Ngực đau.” A Lê cắn môi dưới đến trắng bệch, đau đớn nói.
Lục Trường Uyên đặt tay lên ngực A Lê thử vận công, trong nháy mắt sắc mặt
trở nên khó coi. Hắn quay đầu nhìn ra ngoài phòng, ngoài cửa sổ ánh
trăng sáng rõ như nước, trăng tròn như chiếc đĩa treo lên không trung,
biểu tượng cho việc hôm nay là ngày mười lăm.
Khuôn mặt Lục
Trường Uyên càng thêm tức giận, tên khốn kia lại dám làm thủ đoạn bỉ ổi
này để vây hãm A Lê, kiếp trước Cửu Tiêu một hai tranh giành thi thể
tiểu hồ ly với hắn, kiếp này vẫn còn lì lợm đeo bám đến đây, thật phiền
phức.
Đang lúc Lục Trường Uyên sững sờ, từ bên ngoài truyền đến
tiếng nam nhân thấp giọng gọi:”A Lê, đến đây, chúng ta cùng nhau về nhà, về nhà thì sẽ không khó chịu nữa.”
Thanh âm kia dịu dàng trầm thấp, dường như có sức mạnh mê hoặc, A Lê nghe xong thật sự đứng dậy đi về phía cửa.