Nâng ly nước lên súc miệng, tiểu hồ ly uể oải nhìn tô thịt kia, nàng
chán ghét mùi dầu mỡ đó nên duỗi tay đẩy cái bát ra xa một chút, nàng
biến ra một tô cháo thanh đạm để ăn lấp đầy cái bụng. Ngoài việc không
ăn đồ có dầu mỡ, tiểu hồ ly còn phát hiện mình thích ngủ hơn, mỗi ngày
nàng đều ngủ đến quá giờ mão mới dậy, ăn chút đồ ăn thanh đạm rồi lại
không nhịn được mà tiếp tục bò lên giường ngủ tiếp. Tuy rằng thân thể
của mình có chút khác thường nhưng tiểu hồ ly vẫn không nghĩ nhiều, rốt
cuộc thì yêu ma thần tiên lúc sinh bệnh cũng không giống với phàm nhân.
Từng ngày từng ngày lần lượt trôi qua, mặt trời thay nhau mọc rồi lại lặn.
Mỗi ngày tiểu hồ ly đều ngồi trêи bậc cửa trước điện Cực Uyên chờ thượng thần trở về, chờ đến tận chạng vạng, khi tia sáng cuối cùng chìm trong
bóng đêm đen kịt nàng mới lê cái chân tê dại bước về phòng.
Sau
khi thượng thần rời đi được hai tháng, tiểu hồ ly mới phát hiện ra thân
thể mình có sự khác thường. Cái bụng bằng phẳng của nàng hiện giờ hơi
hơi nhô lên, thậm chí ban đêm lúc ngủ, nàng còn có thể cảm giác được có
gì đó đá trong bụng mình. Mới đầu nàng thực sự khủng hoảng cùng khϊế͙p͙
sợ, sợ rằng trong bụng mình có con quái vật gì. Nhưng cùng với phản ứng
kỳ quái của mình mấy ngày nay, tiểu hồ ly mới nhớ ra khi trước hồ ly tỷ
tỷ có tiểu hài tử cũng như nàng bây giờ vậy. Nghĩ vậy nên nàng không
hoảng hốt nữa, thậm chí có chút vui mừng.
Nàng vuốt cái bụng hơi
phồng lên của mình, khóe môi khẽ cong lên cười đến thật ngọt ngào, hóa
ra đây là tiểu hài tử, là tiểu hài tử của nàng với thượng thần. Đếm ngày tháng, tiểu hồ ly phát hiện còn mười ngày nữa là đủ ba tháng.
Hết kì hạn ba tháng thượng thần sẽ trở lại, nàng đã gấp đến độ không chờ
nổi để được gặp thượng thần, sau đó nói tin vui này với hắn. Nhưng nhìn
lại cái bụng của mình, tiểu hồ ly có chút phiền muộn, không biết thượng
thần có hạnh phúc như nàng không. Tuy nhiên có tiểu hài tử đáng yêu như
vậy hẳn là hắn sẽ vui mừng. Hài tử của thượng thần nhất định sẽ đẹp hơn
người khác rất nhiều, người người nhìn thấy đều không thể ghét được.
Những ngày kế tiếp nàng đều vui vẻ đếm từng ngày qua đi, mười, chín, tám,
bảy… Từng ngày trôi qua, thời gian thượng thần trở về ngày càng đến gần, tiểu hồ ly càng ngày càng hưng phấn. Đến ngày thứ mười, nàng sửa soạn
cho mình thật xinh đẹp, mặc bộ váy rộng tay thượng thần tặng cho nàng,
đứng trước cửa nghênh đón thượng thần trở về.
Khi sắc trời mới
hửng sáng, bình minh mới lên nàng đã đứng chờ trước cửa nhưng đến tận
khi mặt trời lặn về phía Tây, màn đêm buông xuống, toàn bộ điện Cực Uyên đều bị bóng đen bao phủ, thượng thần vẫn chưa trở về. Tiểu hồ ly thất
vọng nhìn bóng đêm nặng nề ngoài cửa, ba tháng đã đến rồi nhưng thượng
thần lại nuốt lời, hắn không trở về đúng hạn. Trong lòng có chút khó
chịu, mất mát, tiểu hồ ly đã đứng đợi cả một ngày, nàng đỡ cái eo đau
mỏi quay vào trong điện Cực Uyên.
Ngày hôm sau, nàng vẫn dậy sớm
đứng trước cửa điện chờ thượng thần trở về, nàng cảm thấy có lẽ thượng
thần có chút chuyện nên bị trì hoãn, có lẽ một hay ngày sau hắn sẽ trở
lại. Nhưng nàng đã liên tiếp đợi ba ngày sau vẫn không thấy được bóng
dáng thượng thần. Tiểu hồ ly cực kỳ khổ sở nhưng nàng vẫn tìm cớ cho
thượng thần, có lẽ thượng thần đã xảy ra chuyện gì nên mới không thể trở về gặp nàng.
Nàng lo lắng sốt ruột nhìn cổng lớn trống rỗng, mơ
hồ cảm thấy thượng thần đã xảy ra chuyện, nàng muốn ra khỏi cửa để đi
tìm thượng thần. Tuy rằng thượng thần nói đi ra cửa sẽ không tốt cho
tiểu hài tử, nhưng nếu thượng thần đã xảy ra chuyện thì trong lòng nàng
sẽ rất khó chịu, thậm chí còn khó chịu hơn cả việc không thể sinh hài
tử. Nghĩ như vậy, nàng liền thu dọn một ít hành lý đơn giản rồi rời khỏi điện Cực Uyên tìm hiểu tin tức.
Bởi vì thượng thần thích thanh
tĩnh cho nên điện Cực Uyên tọa lạc ở bên rìa Thiên giới hẻo lánh, cách
xa trung tâm Thiên giới náo nhiệt phồn hoa. Ngày thường hiếm khi có tiên nhân nào lui tới gần điện Cực Uyên, tiểu hồ ly phải phí chút công phu
mới đến được nơi có nhiều tiên nhiên hơn. Mấy tiên quan này trêи tay mỗi người đều nâng một ít lễ vật chúc mừng thành thân vừa đi vừa trò
chuyện, mồm năm miệng mười, mỗi người đều thay nhau nói một câu.
“Này, các ngươi nói xem, thượng thần Cực Uyên cùng thần nữ Linh Bích đại
chiến với ma thú thượng cổ hôm nay mới đại thắng trở về, vì sao ngày mai đã muốn lập tức thành thân, tại sao lại gấp rút như vậy?”
“Ngươi mới tới hay sao, toàn bộ Thiên giới ai mà không biết, thần nữ Linh Bích đã ái mộ thượng thần Cực Uyên vạn năm nay nhưng thượng thần này là đóa cao lãnh chi hoa* không dễ hái, thần nữ Linh Bích cầu ái mấy lần cũng không thành công.
Bây giờ là bởi vì ma thú thượng cổ kia cực kỳ khó đối phó, đao kiếm đều
không thể gây thương tích, há mồm một cái có thể ăn vạn vật, nó hút một
cái thì tất cả đồ vật sẽ bị hút vào miệng nó, gặp thần ăn thần, gặp Phật nuốt Phật, đã hao tổn mấy ngàn thiên binh thiên tướng rồi. Mọi người
trong Thiên giới đều đã bó tay không còn biện pháp, ngay cả thượng thần
cũng không thể giết chết nó, tuy nhiên thần nữ Linh Bích tinh thông pháp thuật nên không cần tới gần ma thú kia, chỉ cần đứng cách xa vài dặm là có thể dùng pháp thuật khống chế thần thức nó, như vậy thượng thần có
thể nhân cơ hội chém chết ma thú kia.”
– Đóa cao lãnh chi hoa: Đóa hoa đẹp nơi núi cao hiểm trở, thu hút mọi ánh nhìn từ vật tới
người, nhưng chỉ có thể ngắm nhìn từ xa mà không thể hái.
“Tuy nhiên thần nữ Linh Bích vốn là đồng môn với Thiên Đế nhưng mấy vạn năm
trước từng có khúc mắc cho nên hai người cả đời đã không qua lại với
nhau, thế nên nàng không muốn ra tay trợ giúp Thiên Đế trừ ma, Thiên Đế
đành hạ mặt xuống phái thượng thần đi xin sự trợ giúp của thần nữ. Thần
nữ đã nói trước nàng có thể ra tay hỗ trợ trừ ma, nhưng sau khi thành
công nàng muốn Thiên Đế ban hôn cho nàng với thượng thần. Sau khi chiến
thắng trở về, yến hội được tổ chức tại Điện Kim Loan, chúc mừng thắng
lợi cùng hôn lễ của hai người.
“Thượng thần vì giữ gìn sự yên bình của tam giới đành đáp ứng với điều kiện của thần nữ, hy sinh hạnh phúc cả đời của mình.”
“Nói vậy là có ý gì? Cái gì gọi là “hy sinh”? Thần nữ lớn lên quyến rũ diễm
lệ như vậy, ngươi làm sao biết được đây không phải là cái phúc của
thượng thần? Ta nghĩ rằng thượng thần lần này đúng là nhặt được món hời. Nếu ta có thể cưới được thần nữ, để ta đi dọn bô mười ngày ta cũng
nguyện ý. Huống hồ Thiên Đế còn ban thưởng cho thần nữ một tẩm cung huy
hoàng tráng lệ để làm hôn phòng, thượng thần cũng được thơm lây theo mới có thể được ở trong cung điện sáng loáng thế này. Các ngươi không biết
chứ lần trước ta đến điện Cực Uyên tìm thượng thần, chỗ ở của hắn thật
keo kiệt nghèo túng.”
“Được rồi được rồi, đừng mơ mộng hão huyền nữa, đi nhanh lên, còn nhiều việc phải làm lắm.”
…
Hai chân tiểu hồ ly nặng như chì, nàng ngơ ngẩn nhìn bóng dáng mấy tiên
quan đang rời đi, ngực nhói đau một trận. Tay nhỏ vuốt cái bụng hơi nhô
lên, đầu mũi có chút chua xót. Thượng thần sẽ cưới người khác, hắn sẽ
không muốn tiểu hài tử của nàng. Nhưng mà nàng cũng bực tiểu yêu như thế nào mới có thể xứng đôi với thượng thần tuấn mỹ vô song, chắc hẳn thần
nữ Linh Bích là một tiên nữ cao quý mới xứng đáng gả cho thượng thần.