Liếc mắt nhìn xác của A Lê một cái, Lục Trường Uyên thu hồi tay, không
hề nghĩ nhiều đến Cửu vĩ hồ kì quái này, hắn lau sạch sẽ vết máu ở mũi
kiếm, đi bộ về phía Tây.
Mới vừa đi vài bước, huyết ngọc trước
ngực phát ra vầng sáng đỏ hồng, lấp lánh lấp lánh, một luồng ấm áp kề
sát làn da trước ngực hắn. Lục Trường Uyên kinh ngạc, hơn hai mươi năm
nay đây là lần đầu tiên huyết ngọc này có phản ứng.
Lục Trường
Uyên là cô nhi, hơn hai mươi năm trước Thanh Tiêu đạo trưởng xuống núi
đi ngao du, khi đi ngang qua chân núi liền phát hiện tiếng trẻ con khóc
nỉ non, xem qua cốt cách của đứa bé liền cảm thấy ngạc nhiên, cho rằng
đây là tài năng hiếm có, liền đem hắn về núi Thanh Tiêu, đặt tên là Lục
Trường Uyên. Hắn từ nhỏ đã mang trêи người huyết ngọc, nhớ rõ sư phó
từng nói qua, lúc nhặt được hắn thì ngọc đã ở trêи người.
Ngọc
này hình dáng tinh tế, trong suốt như nước, ở giữa ngọc thạch là vân dài đỏ như máu uốn lượn, 2 bên sườn vân đỏ khảm hoa văn thần bí cổ xưa,
nhìn là biết không bình thường, ước chừng có chút niên đại. Huyết ngọc
cổ xưa có linh khí, có thể bồi bổ cơ thể, sư phó vẫn dặn hắn luôn mang
theo trêи người.
Lục Trường Uyên cúi đầu nhìn huyết ngọc vẫn
sáng, không biết vì sao nó đột nhiên có phản ứng, hắn nhìn mắt huyết
ngọc, lại ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, xung quanh không khí đều bình
thường, cũng không có cái gì khác thường dao động. Lúc này huyết ngọc
phát ra vầng sáng tụ thành màu đỏ hướng phía sau hắn lao đi. Hắn quay
đầu nhìn lại liền phát hiện chùm sáng đỏ xoay giữa không trung, chỉ
thằng vào Cửu vĩ hồ trêи mặt đất. Bỗng dưng chùm tia sáng lại bay nhanh
trở về đảo quanh trêи người Lục Trường Uyên, hắn phát hiện mình bị chùm
sáng kéo đi, không tự chủ đi đến chỗ hồ ly trước mặt.
Lục Trường
Uyên nhìn Cửu vĩ hồ đã chết kia, đôi mắt nàng vẫn như cũ nhắm chặt, lông tóc tuyết trắng mềm mại. Hắn duỗi tay sờ soạng một chút, thân thể nàng
vẫn mềm mại như cũ, không có cảm giác giống như thi thể cứng ngắc thế
nhưng trước mũi vẫn không có một tia hơi thở.
Chùm tia sáng đỏ
lại động, nó quay xung quanh thân thể Cửu vĩ hồ, đem nàng khó nhọc kéo
đến trong tay Lục Trường Uyên. Lục Trường Uyên nhìn tiểu hồ ly trong
tay, có chút khó hiểu nhìn chùm sáng đỏ. Chùm sáng nhảy đến sau eo Lục
Trường Uyên, đẩy hắn đi về phía trước.
Lục Trường Uyên bị đẩy hai bước về phía trước, có chút hiểu rõ, hắn quay đầu lại chùm tia sáng
hỏi:”Ngươi muốn ta đem nàng đi sao?”
Tia sáng đỏ hướng Lục Trường Uyên liên tiếp gật đầu. Cửu vĩ hồ yêu là vật hiếm thấy trêи thế gian,
sau khi chết đi cơ thể vẫn tồn lưu linh khí hoặc yêu lực, yêu đan trong
cơ thể lại càng là bảo vật. Lục Trường Uyên nghĩ mấy thứ này có lẽ tương lai hắn sẽ cần dùng, liền nhặt cái đuôi rớt trêи mặt đất lên ném cùng
với cơ thể tiểu hồ ly vào túi Càn Khôn. Mà làm xong hết thảy, chùm sáng
đỏ kia liền quay về bên trong huyết ngọc biến mất.
Lục Trường
Uyên hồ nghi nhìn huyết ngọc ảm đạm không còn phát sáng, hắn không nghĩ
ra lí do vì cái gì huyết ngọc đã đeo hơn hai mươi năm, lần đầu tiên hiển linh lại vì một hồ ly tinh đã chết. Mặt trời lặn dần về phía tây, chiều hôm mênh ᘻôиɠ cũng không có dư dả thời gian mà mơ màng.
Lục
Trường Uyên lại lần nữa hướng phía tây mà đi, hắn nhìn về hướng Tây Nam, sương mù dày đặc, sắc trời âm u, sát khí quanh quẩn, đây là nơi điềm
xấu, dễ nảy sinh yêu ma. Hắn lần này vâng lệnh thầy xuống núi, trước
tiên đi về phía tây núi Ô Kỳ hàng yêu trừ ma, ổn định tam giới bình
lặng.
Mấy ngày trước sư phó xem hiện tượng thiên văn, đoán trước
ra núi Ô Kỳ có yêu quái cường đại, không lâu sau sẽ làm hại chúng sinh,
làm cho tam giới trăm họ lầm than, vậy nên trước khi yêu quái thức tỉnh
lớn mạnh cần đem bóp chết trừ bỏ. Lục Trường Uyên thân là đệ nhất đại đệ tử núi Thanh Tiêu, đạo hạnh cao thâm, học nghệ tinh vi, ở giữa các đệ
tử trổ hết tài năng, Thanh Tiêu đạo trưởng liền đem trọng trách trừ yêu
này ủy thác cho hắn.
Hắn xuống núi liền gặp được đệ nhất yêu quái là mãnh hổ tinh ăn thịt người. Hài đồng ở thôn phụ cận bị mãnh hổ tinh
sát hại, Lục Trường Uyên chịu sự phó thác của thôn dân lên núi trừ yêu.
Lấy công lực của hắn đối phó với một mãnh hổ tinh đạo hạnh mấy trăm năm
thì dư dả, khi hắn đang hàng phục mãnh hổ tinh, đem yêu quái này đánh
gục thì một nữ đồng bộ dáng khoảng sáu, bảy tuổi đột ngột chạy vội tới
trước mặt, ôm đùi hắn xin tha nói:”Ca ca xin tha mạng, xin ngươi buông
tha cho chúng ta, cha ta không phải cố ý muốn giết người, đều là vì cứu
ta cha mới tàn sát sinh linh.”
Lục Trường Uyên rũ mắt nhìn nàng
không nói lời nào. Nữ đồng kia khuôn mặt non nớt, trong mắt lệ quang lấp lánh, hoảng sợ lại khϊế͙p͙ đảm nhìn hắn,” Ca ca, ngươi buông tha cho
chúng ta đi, về sau chúng ta sẽ không bao giờ làm việc xấu nữa, sẽ chu
tâm hành thiện tích đức.”
Nàng sợ tới mức mặt mũi trắng bệch,
đồng tử đen nhánh trong suốt không có một tia tà khí, trêи mặt đầy vẻ
chân thành. Mắt mở to nhìn hắn, bộ dáng cực kỳ giống tiểu sư muội trêи
núi, mỗi lần tiểu sư muội làm sai cũng khϊế͙p͙ đảm hướng hắn xin tha như vậy. Lục Trường Uyên nhất thời động lòng trắc ẩn, cánh tay cầm kiếm giơ cao giữa không trung chậm chạp không chém xuống.