Thân hình thượng thần to lớn mạnh mẽ, tiểu hồ ly phải quấn chặt tay chân lên người hắn mới không bị ngã xuống. Hai thân thể trần trụi kề sát
nhau, nhiệt độ cơ thể xuyên thấu qua làn da truyền đến khiến tiểu hồ ly
dần cảm thấy ấm áp hơn.
Nàng ngửa đầu lên nhìn thượng thần, kinh
ngạc nghĩ vì sao thượng thần có thể ngủ một giấc lâu như vậy, từ lúc
nàng xuất hiện đến nay hắn vẫn luôn ngủ như vậy. Gần một năm rồi hắn vẫn chưa mở mắt ra. Nếu không phải vẫn còn tiếng hít thở đều đều cùng tiếng tim đập trầm ổn, nàng sẽ hoài nghi có phải thượng thần đã chết rồi hay
không.
Tuy nhiên vị thượng thần này quả thực rất đẹp, mặt sáng
như ngọc, lông mày lưỡi kiếm, so với người trong tranh còn đẹp hơn vài
phần. Không biết có phải thần tiên trêи trời lớn lên đều đẹp như vậy hay không, so với những phàm phu tục tử nàng nhìn thấy ở nhân gian thì còn
đẹp hơn gấp trăm lần.
Tiểu hồ ly vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt thượng thần, thật là như được mài giũa đánh bóng mới có thể được
sinh ra với khuôn mặt như ngọc thế này. Môi thượng thần có chút khô ráo, da bong ra, có lẽ do trời rét lạnh hanh khô, hoặc có thể đã lâu lắm rồi hắn không uống nước. Mỗi khi tiểu hồ ly bị khô môi đều thích ɭϊếʍ môi,
dùng nước bọt khiến môi dễ chịu hơn. Hiện tại thượng thần còn đang ngủ
nên nhất định không thể tự ɭϊếʍ môi mình, nhưng đôi môi khô tróc da thế
này không xứng với khuôn mặt đẹp như ngọc. Tiểu hồ ly nghĩ, mình đã mượn quần áo của thượng thần, có lẽ có thể giúp hắn làm ẩm môi, cũng coi như một cái nhân tình.
Nàng ngậm lấy môi mỏng của thượng thần, tinh
tế hôn lên, đem nước bọt trong miệng thấm ướt môi hắn, nghiêm túc ɭϊếʍ
láp từng chỗ. Đến khi môi thượng thần dần dần khôi phục chút nhan sắc
nàng mới buông ra. Thưởng thức kiệt tác của chính mình, tiểu hồ ly thực
sung sướиɠ.
Đôi môi đỏ hồng như vậy mới xứng với khuôn mặt trắng
nõn này, lại xứng với cả đôi mắt đen nhánh thâm thúy, nàng cảm thấy
thượng thần càng đẹp thêm vài phần.
Từ từ…Đôi mắt đen nhánh thâm thúy?
Tiểu hồ ly khϊế͙p͙ sợ nhìn mắt phượng hẹp dài của thượng thần, mắt hắn sáng
như đuốc nhìn chằm chằm nàng. Trời ơi, thượng thần thức tỉnh, nhất định
hắn đã biết việc nàng vừa làm với hắn, có lẽ nào hắn sẽ tức giận mà giết nàng hay không?
Tiểu hồ ly thực sự hoảng loạn.
Nàng nhảy
vội xuống đất, trước khi đi còn không quên vơ lấy quần áo của thượng
thần đem theo. Nàng vội vội vàng vàng rời khỏi điện Cực Uyên, dường như
phía sau có ác quỷ đuổi theo nàng.
Sau ba ngày lo lắng đề phòng,
tiểu hồ ly phát hiện thượng thần không có đuổi giết nàng. Nàng lại lén
lút đến trước cửa điện Cực Uyên nhìn xung quanh, phát hiện thượng thần
đã thay đổi sang bộ quần áo màu lam, nhưng vẫn duy trì tư thế nhắm mắt
ngồi thiền như cũ. Bộ quần áo này của thượng thần cũng thật là đẹp.
Không, phải nói tất cả quần áo của thượng thần đều rất đẹp, chất liệu
mềm mại mượt mà, mặc trêи người thoải mái cực kì.
Tiểu hồ ly cảm
thấy hiện tại nàng chỉ có một bộ quần áo là không đủ, thời tiết lạnh như vậy, nàng cần càng nhiều quần áo càng tốt để vượt qua mùa đông lạnh giá này. Nàng nhẹ chân đi vào trong điện Cực Uyên, quơ quơ trước mặt thượng thần, phát hiện ra hắn lại ngủ rồi. Vì thế nàng đánh bạo cởi hết quần
áo của thượng thần ra rồi ôm quần áo vội vã bỏ chạy.
Ngày tiếp
theo nàng lại theo cách cũ, nhân lúc thượng thần đang ngủ liền tới trộm
quần áo của hắn. Liên tiếp trộm mất ba bộ đều không bị thượng thần phát
hiện. Tiểu hồ ly mừng thầm trong lòng, nàng cảm thấy thượng thần hẳn là
một người không thông minh, bị nàng trộm đi nhiều quần áo như vậy mà vẫn không bắt được nàng.
Nàng muốn trộm nốt một bộ cuối cùng thì sẽ
dừng tay, năm bộ quần áo hẳn là đủ để nàng qua được mùa đông. Hôm nay,
thượng thần mặc bộ quần áo trắng như trăng non, mặt mày sáng láng, tiên phong đạo cốt*, so với lúc trước càng đẹp hơn vài lần.
Tiên phong đạo cốt: Phong cách của người tu tiên
Tiểu hồ ly nhẹ nhàng cởi quần áo của thượng thần ra, vốn định xong việc sẽ
bỏ chạy ngay lập tức, nhưng là lại nhìn thấy cánh môi khô ráo của thượng thần. Môi mỏng gợi cảm mới xứng với khuôn mặt đẹp như hắn nha, tiểu hồ
ly thở dài trong lòng. Nàng nhịn không được lại đi giúp làm ẩm môi
thượng thần.
Đem quần áo đặt qua một bên, nàng ngồi trêи đùi
thượng thần, ngửa đầu ɭϊếʍ ᘻút̼ môi hắn, đầu lưỡi phấn nộn nhẹ nhàng đảo qua cánh môi khô ráo, đem nước bọt ái muội nhuộm lên.
“A…” Tiểu hồ ly có ảo giác đầu lưỡi của nàng bị ᘻút̼, tê tê dại dại.
Nhìn kỹ lại, nàng phát hiện thượng thần đã mở đôi mắt đen dài, ánh mắt sáng
quắc nhìn nàng. Đầu lưỡi phấn nộn của nàng bị thượng thần ngậm lấy, nhẹ
nhàng ɭϊếʍ ᘻút̼. Tiểu hồ ly cả kinh, vội vàng đẩy thượng thần ra chạy
trốn. Trời ơi, chính mình hành động thiếu suy nghĩ với thượng thần lại
bị hắn phát hiện, lần này quần áo cũng không kịp vơ, nàng bỏ chạy bịch
bịch bịch ra ngoài.
“A…” Còn chưa kịp chạy được hai bước đã bị người túm chặt lấy mắt cá chân.
Cả người thượng thần trần trụi đè nàng dưới thân, ngón tay thon dài vuốt
ve môi đỏ ướt át của nàng, chạm rãi nói:”Vì sao ngươi năm lần bảy lượt
cởi quần áo của ta?”