Người nọ xoay mặt A Lê lại, cúi đầu phủ môi lên đôi môi phấn nộn, dịu
dàng lưu luyến hôn nàng, ɭϊếʍ láp lên mỗi chỗ trong khoang miệng nàng. A Lê có ảo giác hắn hôn nàng thật thâm tình, cảm giác quen thuộc này làm
nàng từ bỏ sự chống cự.
Động tác dưới thân của người nọ dần chậm lại, dịu dàng luận động trong thân thể nàng, côn thịt thô cứng chậm rãi tách khe thịt mềm mại, đâm tận sâu vào bên trong. Tốc độ chậm lại,
kɧօáϊ cảm trong thân thể lại càng thêm rõ ràng. A Lê có thể cảm giác rõ
ràng được cự vật kia từng chút từng chút chen vào, tầng tầng thịt mềm bị cự vật chèn ép, mũ quy đầu dùng sức thúc vào chỗ sâu khai phá cung khẩu nhỏ hẹp.
“Ư…Thật sâu.” Mười đầu ngón tay trắng nõn túm chặt lấy chiếc chăn dưới thân, A Lê nghiến răng chịu đựng sự va chạm.
Tuy rằng tốc độ chuyển động của hắn không nhanh nhưng lại cắm vào rất sâu,
nhiều lần chạm đến t.ử ƈυиɠ, hoa tâm bị cọ sát vừa tê vừa đau. Rõ ràng
ban đầu nàng bài xích chuyện này nhưng hoa huyệt bị cự vật căng trướng
chen vào cơ thể, mỗi lần luận động cọ xát đều sẽ mang đến kɧօáϊ cảm
không cách nào diễn tả. Trong thân thể dâng lên cảm giác tê tê dại dại,
giống như bị điện giật, thoải mái khó nhịn.
Kɧօáϊ cảm nhanh chóng lan khắp thân thể, A Lê cắn môi dưới, thân mình phấn nộn không ngừng
run run, hoa huyệt gắt gao cắn lấy côn thịt, phun ra một cổ ɖâʍ thủy
dính nhớp. Thậm chí nàng còn vô thức nâng ᘻôиɠ lên hùa theo động tác đâm vào rút ra của hắn, hy vọng hắn cắm sâu một chút, mạnh một chút, giảm
bớt khát vọng trong thân thể.
Phát hiện thân thể nàng có biến hóa, hắn có chút sung sướиɠ, cúi người cắn tai nàng, giọng nói khàn khàn:”Muốn?”
“Đạo trưởng?” Tiếng nói khàn khàn lọt vào tai, thậm chí thay đổi vài phần
nhưng A Lê vẫn có thể nghe ra đó là thanh âm của Lục Trường Uyên.
Nàng vặn eo muốn quay đầu lại nhìn hắn, nhưng bởi vì tư thế không đúng, thiếu chút nữa vặn gãy hắn ở bên trong.
“Hừ…Đừng nhúc nhích.” Lục Trường Uyên kêu lên một tiếng, mồ hôi túa ra trêи
trán, hơi thở càng thêm nặng nề nóng bỏng, quá mức gợi cảm.
“Đạo trưởng, A Lê muốn nhìn ngươi một chút.”
Lục Trường Uyên thở hổn hển, duỗi tay bế nàng lên xoay nàng lại, cự vật
chôn sâu trong thân thể nàng xoay tròn theo, cọ xát huyệt thịt non khiến hai người đều nhịn không được rêи rỉ một tiếng. A Lê cắn môi, áp xuống
kɧօáϊ cảm trong thân thể, dựa theo ánh nến lập lòe nhìn Lục Trường Uyên, ngón tay bạch ngọc vuốt dọc theo sườn mặt miêu tả khuôn mặt hắn.
Đôi mắt, cái mũi quen thuộc. A Lê rốt cuộc cũng buông xuống viên đá lớn đè
nặng trong lòng, người trước mặt này thật sự là Lục Trường Uyên. Nàng
duỗi tay sờ tay cùng đầu gối hắn, da thịt mọi chỗ đều hoàn hảo không có
miệng vết thương.
“Đạo trưởng, ngươi không sao cả?” A Lê kinh ngạc nhìn Lục Trường Uyên.
“Ừ, không có việc gì.” Lục Trường Uyên cúi đầu hôn hôn khuôn mặt nhỏ, gắt
gao ôm chặt nàng, nói cực kỳ nghiêm túc:”A Lê, đời này ta sẽ không lại
buông ngươi ra nữa.”
Trêи mặt A Lê không lộ ra biểu tình vui sướиɠ gì, nàng chỉ cảm thấy nặng nề.
“Đạo trưởng, ngươi còn tới tìm ta làm gì, A Lê đã nói rõ ràng rằng không
thích đạo trưởng, về sau đạo trưởng đừng tới nữa.” Nàng xoay đầu, không
nhìn Lục Trường Uyên, lạnh lùng nói tiếp:”Mong đạo trưởng hãy rời khỏi
đồ sơn ngay lập tức, về sau đừng xuất hiện trước mặt A Lê.”
Lục Trường Uyên nhìn sườn mặt trắng nõn của A Lê, trong lòng có chút tức giận, tiểu hồ ly này lại đuổi hắn đi.
“Ngươi là kẻ lừa đảo.” Hắn cúi đầu cắn một cái lên vành tai trắng nõn, đưa đẩy cái hông, côn thịt thô dài hung hăng đâm vào, va chạm đến t.ử ƈυиɠ.
Chất lỏng dính nhớp trào ra từ khe hở giữa nơi giao hợp, Lục Trường Uyên bế A Lê lên để nàng ngồi trêи người mình.
“Không thích sao? Ngươi xem ngươi kẹp chặt như vậy, còn chảy nhiều ɖâʍ thủy
như vậy, thật là một tiểu ɖâʍ đãng khẩu thị tâm phi.” Hắn ấn đầu A Lê
xuống để nàng nhìn chỗ hai người đang kết hợp, rồi lại thẳng lưng nhanh
chóng đâm lên, một cái lại một cái, không ngừng va chạm.
Tiếng
bạch bạch không ngừng vang bên tai, A Lê đỏ mặt, bị bắt nhìn hai mảnh
hoa môi của mình bị côn thịt căng ra, côn thịt đỏ tím mỗi lần đều cắm
thật sâu, lấp đầy nàng, huyệt khẩu thịt mềm dường như bị căng nứt ra.
Nàng cắn chặt môi không để mình kêu ra tiếng, quật cường không chịu thừa nhận làm với hắn rất có cảm giác.
Lục Trường Uyên giữ lấy mặt A Lê, gặm cắn môi đỏ phấn nộn, nhẹ giọng dụ dỗ:”A Lê, nói ngươi thích ta, cũng thích làm với ta.”
“Ư…A…Không…Ta không thích ngươi, cũng không thích làm với ngươi, ngươi mau rút ra.” A Lê bướng bỉnh lắc đầu, cho dù toàn thân nàng đều phiếm một màu hồng
nhạt mê người, cổ và má đều đỏ ứng, đó là dấu hiệu nàng sắp đạt đến cao
trào.
“Thật là mạnh miệng.” Lục Trường Uyên có chút giận dữ cắn môi A Lê, cắn đến mức khiến môi đều sưng lên.