Lục Trường Uyên có chút xấu hổ, vội vàng tách hai chân A Lê muốn rút
dương căn sưng to của mình ra. Huyệt thịt mềm của nàng đang gắt gao cắn
chặt lấy côn thịt, nhiệt tình giữ lại, không cho hắn đi ra ngoài. Lục
Trường Uyên hít một hơi thật sâu, cúi đầu cử động eo một chút, dùng sức
rút ra bên ngoài, cự vật thô to cấp tốc cọ xát lên vách tường thịt kiều
nộn, tạo ra sự đau đớn không nhỏ. A Lê cau mày, thấp giọng kêu
ca:”Không… Từ bỏ, từ bỏ, ta đau quá…”
Lục Trường Uyên nhìn huyệt
khẩu sưng đỏ của nàng, đột nhiên cảm thấy áy náy có lỗi, hôm qua lúc
thần trí hắn không rõ ràng đã gây ra sự tình tồi tệ như vậy. Tiểu huyệt
bị ƈôи ȶɦϊ.t của hắn kéo căng suốt một đêm, hiện nay chưa thể kịp thời
khép lại, miệng huyệt vẫn còn hơi mở, chất lỏng dính nhớp ào ạt chảy
xuống kèm theo vài sợ tơ máu. Hai mảnh hoa môi đều sưng đỏ, vì thời gian cọ xát quá lâu mà thịt mềm bên trong có chút trầy xước chảy máu.
Bộ dáng này trông thật đáng thương. Sắc mặt Lục Trường Uyên trở nên nặng
nề, rửa sạch sẽ hạ thân hai người sau đó sửa sang lại quần áo. Lần này
tiểu hồ ly không có cưỡng bách hắn, là hắn chủ động phá giới, lần này
không thể tìm cớ để che dấu được. Nhưng hắn là người mang theo sứ mệnh
hằng yêu trừ ma, giúp cho thiên hạ được yên bình, không thể vì tư tình
nhi nữ mà làm hỏng đại sự. Hắn không có cách nào có thể cho A Lê sự công bằng, chỉ có thể tận lực bảo vệ nàng một cách chu toàn, hỗ trợ nàng sớm ngày khôi phục thân thể cùng yêu lực.
Suy nghĩ một lát, Lục
Trường Uyên nhìn lướt qua sơn động, thân rắn đứt gãy vẫn nằm rải rác như cũ ở một góc không xa, mà nữ tử bị bắt hôm qua vẫn nằm không nhúc nhích giữa đống thân rắn. Lục Trường Uyên chậm rãi đi qua, phát hiện trêи
mặt, trêи người nữ tử là những mảng máu loang lổ, những vết máu này hẳn
là do hôm qua ɖâʍ xà bị hắn chém giết nên máu phun ra bắn tung tóe lên
người nàng. Hắn vươn tay kiểm tra hơi thở của nàng, còn sống, chỉ là hơi thở có chút mong manh, chắc là do bị dọa sợ hãi nên ngất đi rồi. Hơn
nữa hôm qua nàng bị ɖâʍ xà phá thân, khó tránh khỏi khí huyết bị thoát
tán, nhất thời vẫn chưa tỉnh lại được.
Lục Trường Uyên lấy từ túi Càn Khôn ra một quả nguyên đan đưa vào miệng nàng, sau đó dùng ngón cái bóp huyệt Nhân Trung, một lát sau nàng liền từ từ tỉnh lại. Giải thích
đơn giản cho nàng sự tình vừa xảy ra, Lục Trường Uyên mang theo A Lê
cùng nữ tử xuống núi.
Lúc xuống núi A Lê còn chưa tỉnh, Lục
Trường Uyên nhìn nàng nhíu mày, trong lòng có chút không nỡ. Hiện tại
thân thể nàng chắc chắn không dễ chịu, đi bộ trêи đường thế này là cả
một vấn đề. Hắn không đánh thức nàng, nhẹ nhàng đặt nàng lên lưng cõng
xuống núi. Sau khi biết tin ɖâʍ xà đã bị Lục Trường Uyên giết chết, thôn dân òa khóc vì vui sướиɠ, tôn sùng hắn là đại anh hùng, nhiệt tình
khoản đãi hắn.
Ban đêm, Lục Trường Uyên cùng A Lê tá túc tại nhà
thôn trưởng. Thôn trưởng thấy Lục Trường Uyên là đạo sĩ bèn chuẩn bị cho hắn đồ chay thanh đạm. Lục Trường Uyên nhìn A Lê nằm trêи giường, do dự một lát rồi ngập ngừng hỏi:”Thôn trưởng Vương, có thể giúp ta chuẩn bị
thêm chút thịt được không?”
Thôn trưởng sửng sốt nhìn hắn, ngay sau đó phản ứng lại:”Được, ta đi chuẩn bị cho ngươi.”
Trong thời gian gặp thiên tai, không phải nhà nào cũng có thịt vịt thịt cá,
may mắn thay trong nhà thôn trưởng vẫn luôn nuôi một con gà mái. Vốn là
nuôi để nó đẻ trứng rồi mang nấu cho đứa cháu trai ăn, nhưng vì báo đáp
Lục Trường Uyên, thôn trưởng liền đem gà mái đi nấu canh gà thanh ngọt,
bưng một nửa lên cho Lục Trường Uyên.
“Tiểu hồ ly, mau dậy, dậy ăn một chút đi.” Lục Trường Uyên vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ của A Lê, nhẹ giọng gọi nàng.
A Lê nghe vậy chậm rãi mở mắt, nàng xụ miệng, ủy khuất nói:”Ta không muốn ăn bánh bao cải trắng.”
Lục Trường Uyên cầm lấy đùi gà, xé một miếng thịt trơn mềm đút vào miệng
nàng. Cho rằng Lục Trường Uyên lại bắt nàng ăn bánh bao, A Lê theo quán
tính muốn nhổ ra, nhưng mà đột nhiên đầu lưỡi truyền đến vị thịt làm
nàng ngây ngẩn cả người. Nàng nhai nhai hai cái, ngơ ngẩn nhìn Lục
Trường Uyên, kϊƈɦ động nói:”Đạo trưởng, ngươi chịu để cho ta ăn thịt rồi sao?”
“Ừ.” Lục Trường Uyên nhẹ giọng đáp, lại xé thêm một miếng thịt đút cho nàng.
A Lê vui vẻ ăn thịt gà, Lục Trường Uyên xé một miếng nàng liền ăn một
miếng, chỉ chốc lát sau đã ăn đến hơn nửa, cái bụng đã no được bảy tám
phần. Lông mày Lục Trường Uyên hạ xuống, sắc mặt ôn hòa, chuyên tâm đút
nàng ăn, mặt mày cũng ẩn giấu một chút dịu dàng.
A Lê nhìn hắn,
đột nhiên vươn tay ôm cổ hắn, kéo hắn lại về phía mình. Nàng ngẩng đầu
lên hôn hắn, dùng lưỡi cạy răng hắn ra, đem thịt gà trong miệng truyền
sang cho hắn. Trong miệng truyền đến hương vị của thịt khiến Lục Trường
Uyên đột nhiên ngơ ngẩn, A Lê tận dụng khoảnh khắc hắn đang choáng váng, dùng lưỡi đẩy miếng thịt vào càng sâu hơn. Lục Trường Uyên vội vàng
phản ứng lại, muốn đem thịt nhổ ra nhưng lại bị A Lê bịt chặt miệng,
trong quá trình đưa đẩy, hai đầu lưỡi va chạm vào nhau khiến cả hai đều
hơi sửng sốt. Đầu lưỡi mềm mại, bé nhỏ dây dưa với nhau.
Tim Lục
Trường Uyên run lên, hơi giật mình nhìn A Lê vài giây. A Lê được đà lấn
tới, đẩy miếng thịt xuống đến cổ họng hắn, Lục Trường Uyên bị mất cảnh
giác không kịp phòng ngừa, theo phản xạ nuốt xuống. A Lê cắn cắn môi
hắn, đắc ý cười nói:” Đạo trưởng, thịt ăn ngon không?”