Đuôi rắn cuốn lấy Lục Trường Uyên, ném văng lên giữa không trung giống
như ném mớ tóc. Lục Trường Uyên cảm thấy dạ dày dường như đứt ra, đầu óc choáng váng hết sức, minh xà lại gọi ra hai con thanh xà nhỏ, cột Lục
Trường Uyên trêи cột đá trong động.
Nó đoán không sai, quả nhiên
đạo sĩ này để ý giống cái kia, nếu đối chiến chính diện, nó chưa chắc có thể đánh thắng được đạo sĩ này, nhưng nếu làm hắn phân tâm, vậy dễ dàng hơn nhiều. Ở trước mặt nam nhân này gian ɖâʍ nữ nhân hắn để ý, thực
khiến cả người hưng phấn.
Sâu thẳm trong con ngươi xanh biếc của
minh xà lóe lên tia tà ác, nó điều khiển hai thanh xà ép miệng Lục
Trường Uyên há ra, sau đó đưa máu của nó vào. Loài rắn bản tính thích
ɖâʍ loạn, vào thời kỳ giao phối xà huyết càng là thứ ɖâʍ tà hơn, có thể
so với xuân dược loại mạnh, huống chi đây còn là máu của thượng cổ yêu
thú minh xà, công dụng càng dữ dội hơn tất thảy các loại xuân dược khác. Nó muốn đạo sĩ này trơ mắt nhìn nó gian ɖâʍ nữ nhân hắn, làm hắn hỏa
ɖu͙ƈ đốt người, huyết mạch sôi sục, nhận hết sự tra tấn của ɖu͙ƈ vọng,
rồi lại không có cách giải, cuối cùng chết bất đắc kỳ tử.
Minh xà hướng Lục Trường Uyên cười thâm độc, sau đó xoay người bay về phía A
Lê, tiếp theo nó phải hưởng thụ thật tốt tiểu mỹ nhân này. Bóng đen thật lớn bao phủ trêи đỉnh đầu, A Lê kinh hoàng nhìn minh xà càng ngày càng
tới gần. Nó vươn cái đuôi cuốn lấy A Lê, dùng đuôi cọ không ngừng trêи
người nàng. Giống cái này thật là vừa mềm vừa thơm, ngửi được hương vị
thanh ngọt trêи người nàng, hạ thân nó cương lên như muốn nổ mạnh.
Giống cái trân quý hiếm thấy như vậy, lát nữa nó muốn nhẹ nhàng mềm mỏng một
chút chứ không đùa chết nhanh như vậy, có lẽ nó còn có thể nuôi dưỡng
nàng, ngày ngày phóng túng. Minh xà lộ ra ánh mắt ɖâʍ đãng nhìn A Lê,
cái đầu đen vùi trước ngực nàng cọ tới cọ lui, quần áo bị cọ lộ ra một
mảng ngực trắng nõn. A Lê bị dọa sợ, tim như muốn vọt lên tận cổ họng,
ɖâʍ xà này thật ghê tởm! Nàng tích tụ yêu lực, vận khí trong tay, đánh
một chưởng về phía đầu nó, nhưng hiện tại yêu lực của nàng cực kỳ mỏng
manh, cùng lắm cũng chỉ như lấy trứng chọi đá thôi.
Bị cái tay
nhỏ đánh lên, không đau không ngứa, minh xà một chút cũng không tức
giận, nó cắn lấy đai lưng A Lê dùng sức lột ra, tức khắc quần áo liền
rơi rụng xuống đất. Da thịt trắng nõn lộ ra trong không khí, thân rắn
lạnh lẽo dán lên thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của nàng luận động, A Lê kinh
hoàng nổi da gà khắp thân. Nàng hoảng sợ hét to:”Cút ngay đồ súc sinh,
buông ta ra, ɖâʍ xà ghê tởm, biến thái!”. Nàng ra sức giãy giụa, hai
chân đạp loạn, tay vung loạn xạ xô đẩy minh xà, muốn thoát khỏi bị nó
gông cùm xiềng xích, nhưng lại giống như kiến lên bám cây đại thụ, không làm được chuyện gì.
Hai cánh tay trêи người bị thanh xà buộc
chặt ở cột đá, có luồng nhiệt khô nóng nhảy loạn trong thân thể, bên tai là tiếng A Lê hoảng sợ quát tháo, Lục Trường Uyên thở hổn hển, hai mắt
đều là mảng đỏ ngầu. Trong thân thể như có thứ áp lực gì đó sắp phá xác
chui ra, hắn gian nan ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy minh xà đặt A Lê không ngừng giãy giụa trêи đất, thân rắn thật lớn chậm rãi úp lên.
Luồng nhiệt lượng ở thân thể trong nháy mắt nhảy đến cổ họng, mắt Lục Trường
Uyên càng đỏ hơn giống máu, sát khí phát ra thật mạnh. Hắn ngửa đầu gào
rống một tiếng, cơ bắp trêи cánh tay nhô ra, gân xanh nổi đầy như muốn
nứt vỡ, một cổ lực lượng cường đại tràn ngập thân thể hắn. Hai con thanh xà quấn lấy hắn trong nháy mắt đều đứt đoạn, thân rắn đứt gãy rơi trêи
mặt đất. Hắn nhặt lại trường kiếm trêи đất, con ngươi đỏ liếc về minh
xà, trong nháy mắt chạy tới phía trước như gió, giơ trường kiếm trong
tay mạnh mẽ dứt khoát chém sâu bảy tấc về phía minh xà. Máu tươi trào
ra, thân rắn to lớn đứt thành hai đoạn, mồm mấp máy trêи đất.
Mắt Lục Trường Uyên lộ ra tia hung ác, vẫn chưa bỏ qua, giơ trường kiếm lên chém vô số nhát lên hai thân rắn đứt đoạn, số đoạn thân rắn rơi rụng
trêи mắt đất đều không còn động đậy nữa. Hắn dùng trường kiếm lấy ra ba
tấc đuôi rắn, nhắm ngay hai ƈôи ȶɦϊ.t xấu xí dữ tợn kia chém thêm vô số
nhát nữa, nháy mắt khiến nó nát nhừ.
Nhìn minh xà suýt nữa xâm
phạm A Lê, trong lòng Lục Trường Uyên không khỏi sinh ra một cỗ lửa
giận, thiêu cả người bạo nổ bùng phát chỉ muốn giết sạch tất cả, hận
không thể đem súc sinh này phanh thây vạn khúc. Tuy rằng thường ngày hắn ghét bỏ tiểu hồ ly phiền toái, ồn ào, không ngừng khiêu chiến đến điểm
mấu chốt của hắn, nhưng hắn không thể chịu đựng được người khác khinh
nhục A Lê. Tiểu hồ ly đáng yêu hoạt bát như vậy sao có thể để loại súc
sinh này khi dễ, nhất định là không thể!
Cắm trường kiếm chảy đầy máu tươi xuống đất, Lục Trường Uyên thở hổn hển, từng bước một đi về phía A Lê.