Không bao lâu sau, chim hạc bay quanh trêи một ngọn núi. Phía sau núi có một huyệt động u ám bí ẩn, lòng động sâu thẳm nhìn không thấy đáy,
thỉnh thoảng có mấy trận gió to thổi qua, mang ra một cổ yêu khí vẩn đục nồng đậm.
Lục Trường Uyên làm phép hỏa phù, hỏa cầu đỏ hiện lên
giữa không trung, chiếu sáng huyệt động u ám. Hắn dựa theo hỏa cầu để
đi, giày đen đạp trêи mặt đất vang lên âm thanh kẽo kẹt, vật cứng trêи
mặt đất cộm vào lòng bàn chân. Lục Trường Uyên nương theo ánh sáng rũ
mắt nhìn, sửng sốt nhìn đến những bộ xương dài ngắn không đồng nhất.
Nhìn sang trái, mấy trăm hài cốt chồng chất hỗn độn lên nhau tựa như một ngọn núi nhỏ.
Hắn hơi hơi lùi lại, đi về phía bên phải. Yêu quái này tàn sát sinh linh, tu vi bằng cách đi đường ngang ngõ tắt, sát khí
quá nặng, sợ là hắn khó đối phó. Tuy rằng lo lắng sốt ruột nhưng hắn
cũng không do dự, nhắm thẳng vào sâu bên trong mà đi.
Lần này
xuống núi chính là để hàng yêu trừ ma, hắn nên sớm ngày trừ bỏ quái vật
hung ác như này để tránh càng nhiều sinh linh vô tội bị bắt hại. Đi bộ
một lát, xuyên qua một đường đi hẹp dài tối tắm, bên trong càng rộng mở
thông suốt.
Đáy huyệt động là một đại điện rộng khoảng 12 mét,
trong điện có bốn cột đá, trêи mỗi trụ treo bốn chậu than với ánh lửa
bập bùng chiếu sáng, trong điện đèn đuốc sáng trưng. Lục Trường Uyên vừa đi về phía trước liền thấy một con yêu quái mặt mày hung ác. Con quái
vật kia bốn chân dài, toàn thân lông đen xù xì, trêи đỉnh đầu là cái
sừng nhọn, mặt mũi dữ tợn, mồm đỏ như máu há to chảy đầy nước bọt, cầm
huyết ngọc đưa vào miệng. Mà A Lê bên trong huyết ngọc đã sợ tới mức
phát khóc, hốc mắt ướt át đỏ lên, thân mình run bần bật.
Phệ hồn
thú là quái vật chuyên lấy hồn phách, nàng từng nhìn qua sách thượng cổ, hồn phách vừa tiến vào trong bụng yêu quái này liền bị luyện hóa, không còn khả năng sống sót. Vừa rồi yêu quái kia đã thử rất nhiều phương
pháp cũng không thể hút được hồn phách A Lê từ huyết ngọc ra, nó liền
muốn ăn luôn cả khối huyết ngọc, dùng dạ dày ăn mòn huyết ngọc, không có huyết ngọc hồn phách A Lê sẽ bị nó luyện hóa. Hồn phách của một con cửu vĩ yêu hồ còn trân quý hơn hồn phách của 500 người bình thường, thứ
thơm ngon ngọt miệng như thế nó sẽ không bỏ qua.
Nó tính nếu
không thể đem huyết ngọc tan chảy ra thì cũng muốn nuốt được hồn phách
của Cửu vĩ hồ vào bụng, giảm bớt cảm giác đói khát. Phệ hồn thú vươn
lưỡi đỏ tươi ɭϊếʍ huyết ngọc, móng vuốt sắc bén đẩy mạnh huyết ngọc vào
miệng, nhẹ nâng cằm khép hai hàm răng nanh sắc nhọn lại. Trong phút
chốc, hàn quang nhanh như chớp bay vọt đến, thẳng tắp bổ về móng vuốt
của nó, loảng xoảng một tiếng, huyết ngọc cứng rắn lăn xuống đất hoàn
hảo không hao tổn gì.
“Ngao…” Móng vuốt sắc bén của Phệ hồn thú
bị chặt đứt một nửa, máu đỏ tươi phun trào, nó thống khổ tru lên một
tiếng, mở to con ngươi đỏ bé như hạt đậu gắt gao nhìn chằm chằm Lục
Trường Uyên.
“Lại một người không biết sống chết tới.” ɭϊếʍ qua
chỗ năm ngón bị chảy máu, phệ hồn thú đói khát nhìn Lục Trường Uyên,
“Hồn phách của tiểu đạo sĩ ngươi cũng thực là thơm ngon nha, hôm nay ăn
được hồn phách của hai người các ngươi, ta liền có thể trở nên bất tử,
ha ha…”
Nó càn rỡ cười, bộ dạng miệt thị. Lục Trường Uyên phát
hiện năm ngón tay bị đứt của nó chậm rãi dài ra, đầu tiên là nửa trong
suốt tựa trạng thái hồn phách, tiếp theo dần dần hiện ra rõ hơn, chậm
rãi biến thành da thịt vây lại năm ngón tay. Đây là thuật phệ hồn tu bổ! Lấy hồn của người khác bổ sung cho chính mình.
Sắc mặt Lục
Trường Uyên ngưng trọng, đây là yêu thú thượng cổ – phệ hồn thú, từng
nghe sư phó nói qua, công lực của hắn bây giờ cũng được tính là thâm hậu nhưng nếu chiến đấu cũng chỉ là ngang tài ngang sức, không thể chiếm
được nửa phần tiện nghi.
Môi mỏng của hắn hơi nhấp, điều khiển trường kiếm, chuôi kiếm ở cổ tay đan xen chuyển động, thượng phách, hạ chém, tả câu, hữu chọn*, trong không khí hiện ra bốn đạo hàn quang trắng xóa, kiếm khí lạnh lẽo đan xen đánh về phía phệ hồn thú.
*đâm trêи, chém dưới, kìm hãm bên trái
Tay cầm kiếm nâng lên, hàn quang xẹt qua,”Ầm ầm ầm ầm”, bốn âm thanh nặng
nề vang lên, mặt đất bị chấn động, bụi đất bay mịt mù. Bốn chân thô kềnh của phệ hồn thú rơi xuống đất như lá khô rụng. Máu tươi phun ra như
suối khiến mặt đất nhuộm màu đỏ tươi.
“A…Ngươi chỉ có chút tài
mọn này, chỉ xứng tu cái móng tay.” Phệ hồn thú liếc nhìn miệng vết
thương túa máu, không những không giận mà còn cười, nói với Lục Trường
Uyên:” Tiếp tục đi, thêm mấy kiếm nữa.”
Tứ chi vừa rồi bị chém
đứt lại chậm rãi dài ra, từ hình dạng trong suốt đến lộ ra xương cốt,
rồi đến da thịt bao bọc lại như ban đầu.