Đào Thanh Phong hỏi, “Lý do gì?”
Cúc Vân Vận đáp, “Thuê lao động trẻ em. Người chưa thành niên từ mười
sáu tuổi trở xuống, bất kỳ công ty nào thuê cũng là một trăm phần trăm
phạm pháp”, dừng một chút nói tiếp, “Hơn nữa, xem lại thời gian bắt đầu
thuê cậu, lúc đó ông ta vẫn chưa phải là người giám hộ của cậu, điểm này tuyệt đối có thể định tội.”
Đào Thanh Phong gật đầu liên tục, tiếp tục nghe Cúc Vân Vận nói.
“Trừ chuyện đó, tiền đóng phim là công ty Giải Trí Tinh Huy đưa cho cậu, Trang Vũ Huy có ý đồ chiếm đoạt tài sản của người khác, dối trên gạt
dưới. Ông ta bỏ trốn, kéo theo nghệ sĩ của công ty, đã trực tiếp gây ra
tổn thất nặng nề về mặt danh tiếng và tài sản của công ty. Đây là trách
nhiệm của ông ta. Tôi đề nghị cậu hãy liên kết với công ty Giải Trí Tinh Huy kiện ông ta. Nếu tổn thất quá lớn, có thể định tội lừa đảo tài
chính.”
Nghiêm Đạm nói, “Chị có thể đại diện công ty Giải Trí Tinh Huy kiện không?’
Cúc Vân Vận cảnh giác nhìn Nghiêm Đạm, “Tôi sẽ không giảm giá cho công
ty Giải Trí Tinh Huy đâu. Cậu bé này là bạn của cậu, tôi xem như giúp
bạn bè. Nhưng công ty Giải Trí Tinh Huy thì không được hưởng ké.”
Nghiêm Đạm ung dung đáp, “Không, ý của em là nếu như công ty Giải Trí
Tinh Huy tìm đến chị, hãy ra giá cao một chút, xem như phần giảm giá của Tiểu Đào tính trong đó. Đây là công ty thiếu cậu ấy. Đền bù xứng đáng.”
Cúc Vân Vận cười nói, “Cái kiểu gian thương này… sao ngày càng giống anh ba cậu rồi.”
Đào Thanh Phong không nghe thấy hai người họ nói đùa. Lúc này, trong đầu cậu đang cố gắng nhớ lại xem còn có tình tiết nào có thể dùng định tội
Trang Vũ Huy hay không. Bỗng nhiên, cậu nghĩ ra…
“Nếu như, từng ép người tới mức phải tự sát…” Đào Thanh Phong ngập ngừng nói. Sắc mặt Cúc Vân Vận và Nghiêm Đạm lập tức thay đổi.
Cúc Vân Vận hỏi, “Ép người? Ai? Cậu? Cậu từng tự sát?”
Nghiêm Đạm mím chặt môi, ánh mắt lạnh lùng.
Đào Thanh Phong nói nhỏ, “Lúc đó… lúc đó tôi nông nổi…”
Mặc dù Đào Thanh Phong rất ghét phải gánh tiếng xấu thay cho Đào Thanh,
nhưng cậu muốn Trang Vũ Huy và Tạ Quốc Mân bị xử nặng hơn một chút, xem
như trút giận cho Đào Thanh.
Trong trí nhớ, Đào Thanh đã tự sát bằng bình thuốc nhỏ kia.
Đào Thanh Phong lấy cái bình thuốc trong bọc đen ra.
Cúc Vân Vận nghiêm túc nhìn rồi nói, “Toàn tiếng Latinh, tôi không biết
là thuốc gì. Nhưng tôi đề nghị cậu lập tức đưa cho cảnh sát kiểm nghiệm
đi. Nếu là thật…” Cúc Vân Vận dừng một chút rồi nói tiếp, “Tự sát chưa
thành sẽ gây áp lực về mặt đạo đức với bồi thẩm đoàn khiến họ thiên
hướng cậu hơn. Tăng khả năng xử nặng Tạ Quốc Mân và Trang Vũ Huy.” Cúc
Vân Vận bổ sung thêm một câu, ánh mắt lộ tinh thần trọng nghĩa quyết
đoán, “Đó là cái giá cho tội lỗi của bọn họ.”
Đào Thanh Phong cất cái bình, nhớ kỹ đề nghị của Cúc Vân Vận. Hai người
kí hợp đồng ủy quyền, đặt cọc trước hai mươi phần trăm phí, chờ Cúc Vân
Vận bắt tay vào làm hồ sơ tố tụng.
Sau khi tiễn Cúc Vân Vận đi, Nghiêm Đạm chở Đào Thanh Phong đến