- Đan đạo của ta, là luyện hóa đại đạo trong trời đất. Thế gian ba
ngàn đại đạo, ta luyện ra ba nghìn viên đạo đan. Một khi uống vào, ta sẽ trở thành chí tôn vĩnh hằng trong trời đất.
Tô Mịch im lặng hồi lâu.
Điều Tâm Lan nói quá mức khủng khiếp. Không cần biết sau này nàng ta
có thành công hay không, nhưng đây vẫn là một loại đan đạo điên cuồng
nhất ông từng nghe được. Một đan sư đã trải qua mấy vạn năm tuổi, sắp
sửa gần đất xa trời như ông chỉ cần thông qua ánh mắt là biết kẻ nào nói xuông, kẻ nào chân thật. Từ ánh mắt của Tâm Lan, ông phảng phất nhìn
thấy một bóng dáng nữ chí tôn tay cầm ba nghìn viên đạo đan, dung nạp
toàn bộ thiên hạ đại đạo, sừng sững giữa đất trời.
- Đạo này nằm trên ta, ta không thể chất vấn ngươi… Thông qua!
Khoảnh khắc Tâm Lan bị truyền tống ra ngoài, mọi người ở Mộng Thai
đều sững sờ khi thấy tên nàng ta nghiễm nhiên chiếm lấy vị trí đệ nhất
của Âu Dương Hoa.
Về nữ tử này, nàng ta nhập môn gần mười ba năm. Quá trình tu luyện
hoàn toàn không ồn ào, vì ít xuất hiện nên mặt dù có tên trong tốp mười
Đan môn nhưng vẫn ít ai có ấn tượng với nàng.
Chúng đệ tử Đan môn thấy núi của mình đột nhiên xuất hiện không ít thiên tài thì vui sướng vô cùng, đồng loạt hành lễ:
- Bái kiến Tâm Lan sư tỷ!
- Tâm Lan sư muội quả nhiên là cao thủ ẩn mình…
Âu Dương Hoa cười cười:
- Nếu Tâm Lan sư muội có thời gian rảnh, ta sẽ sắp xếp một đan hội
nhỏ quy tụ hết anh tài đan đạo của Nhất Niệm tông. Chúng ta trao đổi
kinh nghiệm, biện luận con đường của nhau để nâng cao trình độ…
- Sư huynh cứ sắp xếp!
Tâm Lan nhẹ nhàng đáp.
…………………………………
- A Ngưu, Thi sơn!
Phượng Minh báo danh xong thì bắt đầu trả lời câu hỏi của Tô Mịch.
- . Đan đạo của ta là đan mà không phải đan, chính là ý niệm. Kẻ uống niệm đan này không phải con người mà là thương mang. Niệm đan gieo vào
trong thương mang, sáng tạo sự sống, tạo ra vạn vật. Còn làm sao để tạo
ra niệm đan này ư? Diễn Sinh quyết! Nhất tâm bất loạn, nhất niệm thành
thiên! Lấy hư vô làm lò đan, nhất tâm là dược thảo, luyện ra một viên
Tạo Hóa đan. Đan này bao gồm ba ngàn đại đạo, bao gồm thiên hạ thương
sinh, bao gồm thiên địa bao la, bao gồm hoàng tuyền luân hồi, là vạn cổ
đệ nhất đan, sáng tạo ra vạn vật.
Tô Mịch im lặng. Im lặng rất lâu.
Phượng Minh đứng chờ đáp án suốt một canh giờ vẫn không thấy ông ta hồi đáp.
Ở bên ngoài, đám người Thạch Hạo, Âu Dương Hoa càng lúc càng sốt ruột, không hiểu vì sao chỉ trả lời một câu hỏi mà lâu đến vậy.
Mã Tư Thuần cười cười:
- Có khi nào Độc Cô sư đệ sợ thua nên câu giờ không?
Điệu Vong Vô Nguyệt lườm nàng ta:
- Họ Mã kia, cẩn thận lời nói!
- Ta sợ ngươi sao? Trong ba ma tử thì ngươi là kẻ yếu nhất, phải cẩn thận lời nói chính là ngươi!
Phượng Minh cau mày, nhưng đúng lúc này một giọng nữ tử vang lên. Nghe khẩu âm có thể đoán được nàng ta tuổi đời còn rất trẻ:
- Ngươi dùng lý luận đao to búa lớn như vậy, nhưng có thực hiện được chăng?
- Tại sao không? Diễn Sinh quyết đao to búa lớn chẳng kém, chẳng phải vẫn được xưng tụng là trấn tông chi pháp đó ư?
Nữ tử kia cười nhẹ:
- Ngươi nên hiểu rằng từ lúc Nhất Niệm tông thành lập đến nay chưa
từng có ai luyện được quá năm tầng, chỉ dừng lại ở mức sáng tạo thần
thông. Còn sáng tạo vạn vật, hay bất cứ thứ gì tương tự đều không có.
Phượng Minh lắc đầu, không đồng tình:
- Nếu hai tầng cuối không tồn tại thì Diễn Sinh quyết sẽ không có
phần khẩu quyết đó, chứng tỏ đã có người luyện được. Mà cho dù không ai
luyện được cũng chẳng sao, ta sẽ trở thành người đầu tiên!
- Ngươi có thể ư?
- Vì sao không? Ta có thể làm cho phàm nhân bước chân vào tu luyện
giới, khai sáng ra con đường tu tâm. Những việc đó trước ta thì chẳng ai làm được. Hiện tại, các ngươi cho rằng Tạo Hóa đan là viễn vông, tương
lai có một ngày ta để các ngươi được tận mắt thấy nó xuất hiện ở thế
gian!
Phượng Minh nói chắc như đinh đóng cột.
Nữ tử kia dường như khá vui vẻ và hài lòng với câu trả lời này, nói ra một câu khiến Phượng Minh sững sờ:
- Đan đạo của công tử giống đan đạo của ta, đều là muốn luyện ra tạo
hóa đan. Hy vọng công tử giữ vững đạo tâm, hoàn thành nó trước ta. Một
ngày không xa, chúng ta sẽ gặp mặt.
Phượng Minh còn đang chưa hiểu chuyện gì diễn ra thì đã cảm giác trời đất quay cuồng, trong lúc bị truyền tống ra ngoài, hắn còn nghe thấy
giọng nói già nua vang lên bên tai:
- Đệ nhất Đan môn, vĩnh hằng không đổi! Dù ngươi có thành công hay không, vẫn xứng đáng nhận được sự kính trọng này!
—————————————————————————
Bảng xếp hạng gồm một ngàn cái tên đứng sừng sững trước Đan môn.
Khoảnh khoắc Phượng Minh trả lời xong câu hỏi của Tô Mịch, thứ hạng của
hắn vốn từ vị trí thứ năm nay nhảy vọt lên vị trí thứ nhất trong ánh mắt kinh hãi của hơn vạn đệ tử.
Thiên phú luyện đan vượt qua Âu Dương Hoa, Thạch Hạo, Tôn Diệu Uy, và cả nữ tử Tâm Lan vừa xuất hiện nhưng tu vi vỏn vẹn Khai Nguyên cảnh. Kỳ tích, chỉ có dùng hai chữ này để hình dung.
Phượng Minh nhìn xung quanh một lượt, thấy mọi người đều nhìn chằm
chằm mình, đa phần là tôn kính, nhưng cũng có những kẻ đầy địch ý như Âu Dương Hoa và Thạch Hạo.
Âu Dương Hoa chỉ tay thẳng mặt hắn, nghẹn ngào hồi lâu rồi quay người đi, cười phá lên:
- Hay lắm, Độc Cô Minh, ngươi cho ta động lực để vượt lên ngươi… Hãy chờ đấy!
Tôn Diệu Uy không biết làm gì ngoài ôm quyền thể hiện sự kính trọng.
Tâm Lan nhìn hắn mỉm cười, nụ cười ôn hòa như gió mùa xuân. Nàng đại
diện cho trường phái đan đạo của Cao Phong, khi trở về Nhất Niệm tông
mục đích chứng minh con đường của cha nàng mạnh mẽ hơn Tô Mịch. Vốn
tưởng rằng “đại đạo hóa đan” đã là đỉnh phong, vượt ngoài tầm hiểu biết
của Tô Mịch, nào ngờ “Độc Cô Minh” kia lại còn có loại đạo vượt qua cả
mình.
- Tâm Lan hân hạnh khi có một địch thủ như vậy!
Phượng Minh cười khổ. Nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mặt, hắn thật
không muốn trở thành địch thủ của nàng ta. Sao giữa nam nhân và nữ nhân
không thể có quan hệ gì hòa ái hơn là cứ đối địch nhau. Công bằng mà
nói, Tâm Lan xinh đẹp không kém Mã Tư Thuần, chỉ thiếu một chút sự quyến rũ.
Thạch Hạo khi thấy Phượng Minh bắt đầu gom hết vật cá cược dưới đất
thì nghiến răng ken két. Nếu người chiến thắng là Âu Dương Hoa thì gã sẽ dùng tiền chuộc lại, nhưng với Phượng Minh, gã không thể mở lời. Năn nỉ một tên Khai Nguyên cảnh trả đồ cho mình sao? Còn nỗi sỉ nhục nào lớn
hơn thế?
Phượng Minh nhặt thượng cổ thư tịch của Thạch Hạo lên ngắm nghía, sau đó trầm trồ:
- Độc Cô sư đệ, nếu đệ có nhã hứng hãy bán lại cho ta cuốn sách này, ta tình nguyện đưa ra vật tương xứng!
Tâm Lan cũng mỉm cười tỏ ý muốn mua.
Thạch Hạo ruột gan đau thắt, biết ngay sẽ không ít kẻ động tâm với độ trân quý của cuốn sách này.
- Các người có lô đỉnh không?
Phượng Minh bỗng hỏi một câu khiến tất cả ngẩn người.
- Lô đỉnh?
Tâm Lan đỏ mặt:
- Vốn tưởng ngươi là người đường hoàng, không ngờ cũng ham mê sắc dục! Bỏ đi, lấy cuốn sách của ngươi ta cảm thấy sỉ nhục!
Dứt lời nàng quay đầu đi mất. Phượng Minh muốn giải thích nhưng biết hiện tại không phải lúc, bèn nhìn sang Tôn Diệu Uy.
- Chuyện này…
Tôn Diệu Uy ra hiệu Phượng Minh ghé tai sát lại rồi nói nhỏ:
- Nếu đệ muốn chơi gái, ta có thể đưa cho đệ lệnh bài “khách quen”
của Lệ Xuân viện ở Đế đô. Chứ ta thật tình không có lô đỉnh. Các cô
nương ở Lệ Xuân viện ta đã chơi hết rồi, ai cũng…
Nói đến đây Tôn Diệu Uy liếm mép sồn sột khiến Phượng Minh rợn cả da
gà. Không thể tin nổi một người có vẻ ngoài thư sinh đạo mạo như Tôn
Diệu Uy lại là khách quen của lầu xanh.
- Không được, huynh chơi hết rồi thì làm sao ta dám chơi lại chứ?
Phượng Minh xua tay. Đúng lúc này Thạch Hạo tiến đến nói:
- Lô đỉnh ta có, ngươi muốn mẫu lô đỉnh thế nào ta cũng có thể cho ngươi…
Phượng Minh thấy gã đã trúng kế, nhưng vẫn giả vờ cười lạnh:
- Nếu là ngươi, thì ta muốn chơi đạo lữ của ngươi cơ. Nghe đồn ngươi
có một đạo lữ tên Tạ Tranh, dung mạo không tệ. Hay là đưa cho ta chơi
đi, cuốn sách này trả cho ngươi!
Một vạn đệ tử đang có mặt ở Mộng Thai nghe xong run rẩy cả người. Cảm thấy “Độc Cô Minh” hiếp người quá đáng. Thắng cuộc rồi thì thôi đi, còn cố sỉ nhục Thạch Hạo.
Mà Thạch Hạo nghe xong thì mở cờ trong bụng. Đạo lữ cái chó má gì
chứ, đó chỉ là một lô đỉnh để che mắt mà thôi. Dù sao Tạ Tranh cũng đã
hết hạn sử dụng, thân tàn ma dại. Gã đang định đổi lô đỉnh khác nhưng
vẫn tiếc Tạ Tranh, định chờ Tạ Tranh chết. May mắn sao bây giờ Phượng
Minh lại nói vậy.
“Được lắm, vậy thì ông đây chơi ngươi một vố. Cho ngươi một lô đỉnh
hết hạn sử dụng, thêm vào đó mang cái danh xấu cướp đạo lữ của ta!”
Thạch Hạo nghĩ thầm, giả vờ tỏ vẻ tức giận. Sau một hồi nghĩ ngợi suy tư đến rơi cả nước mắt, Thạch Hạo mới gật đầu đồng ý. Thấy Thạch Hạo
rơi lệ, ai nấy đều khen hắn là người hữu tình, chỉ hận Phượng Minh quá
tàn độc.
Chốc lát sau, Tạ Tranh đã được đưa tới trước mặt Phượng Minh. Nàng
còn mơ màng chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Vốn dĩ Phượng Minh đã trễ hẹn
một ngày, Tạ Tranh tưởng hắn quên nàng rồi, thật không ngờ bây giờ lại
gặp hắn ở đây. Không những thế, nhìn thái độ cung kính của các đệ tử
xung quanh thì có thể hiểu địa vị Phượng Minh không thấp chút nào.
Thạch Hạo ôm Tạ Tranh vào lòng, nước mắt nước mũi chảy đầy:
- Phu nhân, nàng tạm thời rời xa ta. Chờ ta lấy lại thư tịch, tu luyện thành công sẽ tới cứu nàng…
Đám đông xung quanh cảm động vô cùng, sự bất mãn với Phượng Minh tăng lên đến đỉnh điểm.
Phượng Minh cười hắc hắc, ném cuốn thư tịch sang. Thạch Hạo nhanh như chớp chụp lấy rồi quay về Nhất Niệm sơn.
Vì không muốn mọi người nhận ra mưu đồ của mình, Phượng Minh giả vờ kéo Tạ Tranh lại, ôm eo nàng, cười dâm đãng:
- Chơi vợ người khác là sở thích của Độc Cô Minh ta, chúng ta về Vãng Sinh động ân ái thôi!
Điệu Vong Vô Nguyệt thở dài, không dám nghĩ tới tên sư đệ mới nhận
này của mình lại biến thái như vậy. Nhưng dù sao đây là ma tông, cường
giả vi tôn, mấy chuyện thế này chính chủ là Thạch Hạo không để ý thì
thôi, cũng không ai thèm quản.