- Thú vị nhỉ, sáu cửa ải đều có bảng xếp hạng những người đứng đầu. Ngay
cả trên Trắc Linh thạch này cũng có ghi tên những kẻ có huyết mạch cao
nhất. Tô Hà đúng là mạnh thật, một mình độc chiếm vị trí đệ nhất Đạo
môn, Niệm môn và Thể môn. Ngay cả Trắc Linh thạch cũng dẫn đầu với tám
ngàn trượng linh quang.
Phượng Minh thấy từ sau khi hắn sống lại thì tốc độ tu linh diễn ra
rất nhanh, chứng tỏ huyết mạch của hắn khá tốt, không biết đặt tay lên
Trắc Linh thạch thì sẽ khiến linh quang chiếu sáng bao nhiêu trượng đây.
Đúng lúc hắn đang định đặt tay lên thì từ trong Đan môn, một thiếu nữ tuổi tầm mười bảy, tu vi Khai Nguyên trung kỳ bước ra. Dáng vẻ thiếu nữ trông mệt mỏi và uể oải vô cùng, khóe miệng có vết rách, má phải bầm
tím, giống như vừa mới trải qua một trận chiến khốc liệt vậy.
Thấy Phượng Minh nhìn chằm chằm mình, thiếu nữ xấu hổ che mặt rồi bỏ chạy thật nhanh.
- Quái lạ, ta có phải mắc bệnh đâu mà chạy nhanh thế. Đan môn sao? Phải vào thử xem trong đó có gì.
Phượng Minh nghĩ thầm, bước vào trong vòng xoáy dẫn đến bí cảnh.
Lập tức không gian xung quanh hắn thay đổi. Trời đất biến mất, thay vào đó là một thế giới bọt nước.
- Khai danh tính!
- A Ngưu!
Phượng Minh lấy tên giả ở Hạnh Hoa thôn. Tại Nhất Niệm tông đã có quá nhiều sự chú ý, hắn không muốn đám Mã Đằng, Mộc Viễn, Thẩm Tư Thanh lại lấy thứ hạng ở đây làm cái cớ chế giễu mình.
- A Ngưu, xếp hạng một vạn ba ngàn chín trăm sáu mươi hai, chót bảng!
Đây hẳn là số đệ tử từng thử sức ở Đan môn, con số quá khủng khiếp.
Một bong bóng bọt nước từ dưới đất bay lên lơ lửng trước mặt Phượng
Minh rồi vỡ tung ra. Sau đó vô số hình ảnh về dược thảo, đan phương, hỏa diễm xuất hiện cho hắn lựa chọn. Mặc dù kiến thức của hắn về các lĩnh
vực tu luyện hay võ công rất thâm hậu, nhưng với luyện đan, trận pháp,
thảo dược, luyện thi thì hắn chỉ là kẻ nhập môn chẳng có tí kiến thức
gì.
Nhìn mãi mới thấy mấy loại dược thảo quen mắt. Hắn chỉ tay vào rồi đọc tên lần lượt:
- Phong Tình thảo, Vân chi, Bạch Truật, Hồng hoa…
Thời gian trôi qua nửa canh giờ, số dược thảo mà hắn đọc tên được gồm một trăm hai mươi ba loại. Đan phương thì hắn bó tay, loại hỏa diễm
thường gặp trong thiên địa cũng không đọc đúng loại nào.
- Khảo thí thất bại! A Ngưu, xếp hạng một vạn ba ngàn chín trăm sáu mươi mốt.
- Cái gì? Đọc đúng một trăm hai mươi ba loại thảo dược mà thăng được có một hạng sao?
Phượng Minh đổ mồ hôi hột, sau đó bị truyền tống ra khỏi Đan môn.
Nhìn lên bảng xếp hạng phía trước Đan môn chỉ có ghi tên của năm mươi
người đứng đầu, những giọt mồ hôi của hắn còn to gấp đôi ban đầu.
Năm mươi người đứng đầu hẳn toàn là yêu nghiệt và quái vật trong
luyện đan đại đạo. Âu Dương Hoa đứng số một, kế đến là Tô Hà, Tôn Diệu
Uy, Hải Gia Ban… Cái tên khiến Phượng Minh chú ý nhất vẫn là Tô Hà. Ban
nãy quá tập trung vào vị trí số một mà không quan tâm tới những vị trí
sau, giờ nhìn kỹ lại thì ở cả Thi môn, Huyết môn, Tô Hà vẫn ung dung độc chiếm vị trí số hai.
Một thiên tài thường chỉ giỏi một phương diện vì dùng toàn bộ tâm tư
đặt vào nó, còn Tô Hà thì tuy phân tâm ra nhiều đường nhưng đường nào
cũng xuất chúng, người khác có gắn thêm bánh xe vào mông cũng chạy không kịp.
Về độ khó của các cửa ải thì Phượng Minh vừa thưởng thức qua. Đối
chọi với cả vạn đệ tử, chiến thắng vượt trội mới đủ khả năng leo đến năm mươi tốp đầu. Vậy nên thành tích của Tô Hà, vẫn phải khen thêm lần nữa
là quá xuất chúng.
- Ta không tin ta không bằng hắn, phải thử hết các cửa ải một lần!
Đan môn thì bỏ đi, đạo môn, niệm môn nhất định ta sẽ có thứ hạng cao.
Lại bước vào đạo môn với hùng tâm tráng chí, nhưng khi bước ra thì hắn lại trưng ra một bộ mặt ủ rũ.
Kết quả của Niệm môn khiến hắn muốn té xỉu nhất. Bởi vì sợ bản thân
rơi vào hôn trầm nên Phượng Minh không dám ngồi thiền. Rốt cuộc thời
gian đạt được nhất tâm của hắn bằng không. Dẫu cho hắn nói ra lý giải
của mình về Diễn Sinh quyết dài một tràng cũng không được chấp thuận, bị xếp đẹt bảng.
- Ta hận a, Tô Hà đầu bảng toàn bộ, ta lại đẹt bảng toàn bộ. Có còn thiên lý không chứ? Ta chính là pháp vương của Nam Thiệm đó!
Mò mẫm làm quen thật lâu, chỉ có Trắc Linh thạch là hắn bỏ quên không tham gia, còn đâu sáu đại môn hắn đều ra vào liên tục. Đã tới gần sáng, Phượng Minh vội vàng trở về Vãng Sinh động vì sợ bị người khác phát
hiện.
Chiều hôm ấy, đang ngồi trong Vãng Sinh động tu luyện, đột nhiên có
một đệ tử tới trước cửa động báo rằng tông chủ có lời gọi Phượng Minh
đến Nhất Niệm sơn. Tuy không hiểu lão lùn kia muốn gặp mình để làm gì
nhưng hắn chỉnh đốn trang phục rồi đi theo.
Nhưng vừa rời khỏi Thi sơn, trên đường đến Nhất Niệm sơn, thì bên
cạnh tên đệ tử vừa nãy lại bất ngờ xuất hiện hai nội môn đệ tử tu vi
Ngưng Thần. Hai kẻ này tiến sát lại hai bên hông của Phượng Minh, lạnh
lùng nói:
- Không đến Nhất Niệm sơn nữa, đến Huyết sơn…
Phượng Minh hiểu rằng có chuyện gì đó không ổn. Nhưng nhìn vẻ mặt
hung thần ác sát của ba tên này, nếu mình dám làm ra trò gì thì chúng sẽ động thử ngay lập tức. Cả ba tên này đều có tu vi Ngưng Thần, một khi
đồng loạt ra tay có khi mình chưa kịp kêu lên đã mất mạng rồi.
Tới chân Huyết sơn, cả bốn người cùng nhau tiến lên đỉnh núi. Đến một tóa các có ghi ba chữ “Tư Thuần các” thì ba tên kia dừng lại, ra hiệu
cho Phượng Minh mở cửa tiến vào.
- Mã Tư Thuần, Huyết tử muốn gặp ta sao? Nhưng ta và nàng ta không có quan hệ gì. Chẳng lẽ nàng ta là người của Tam hoàng tử?
Không còn đường lui, Phượng Minh đành đẩy cửa bước vào.
Mặc dù bên ngoài trông khá xa hoa tráng lệ, nhưng bên trong Tư Thuần
các này lại bày biện khá đơn sơ, ngay cả giường ngủ cũng không có. Một
bồ đoàn để thiền định, một bàn thờ phía trên có dán ba bức tranh vẽ quỷ
dạ xoa, và một thanh đao được đặt trên bàn thờ. Đó là tất cả tài sản của tòa các này.
Mã Tư Thuần không có mặt, Phượng Minh dòm tới dòm lui, lớn tiếng gọi cũng không có ai trả lời.
Hắn đưa mắt nhìn lên ba bức tranh vẽ quỷ dạ xoa trên bàn thờ, bỗng
phát hiện ra đôi mắt của con quỷ dạ xoa bức tranh bên trái ban nãy vốn
còn ngước lên trời, nay lại bỗng nhìn chằm chằm mình.
- Chuyện gì đây?
Đáy lòng Phượng Minh lạnh ngắt, theo bản năng lùi lại phía sau.
Con quỷ dạ xoa trong tranh thấy hành động của hắn liền nhoẻn miệng
cười, kế đến là một cảnh tượng khiến Phượng Minh không tài nào quên
được. Từ trong tranh, con quỷ này bỗng le chiếc lưỡi dài ngoằn ra vươn
về phía hắn, kế đến là tứ chi, đầu và toàn thân của nó cũng dần bò xuống khỏi bức tranh, nhưng có vẻ vì thân thể quá khổng lồ và nặng nề nên nó
chỉ có thể lết từng bước.
- Không phải huyễn thuật!
Bước ra từ bức tranh nhưng khí tức của quỷ dạ xoa hoàn toàn chân
thật, thậm chí hơi thở hôi hám của nó cũng giống hệt những bộ thi thể
lâu năm trong Vãng Sinh động.
- Đát, đát, đát…
Chiếc lưỡi của quỷ dạ xoa chẳng khác gì một ngọn trường tiên quật tới quật lui trong căn phòng. Dưới mỗi cú quật của nó, Phượng Minh phải vất vả lắm mới tránh né được.
- Khốn khiếp, con dạ xoa này tương đương yêu thú cấp hai đỉnh phong…
Sau một hồi giằng co, Phượng Minh cũng nhận ra mình không đánh bại
được nó. Hắn muốn phá cửa xông ra nhưng lại phát hiện cửa đã bị một loại cấm chế nào đó dán chặt.
- Đát, đát, đát…
Con quỷ dạ xoa rú lên ghê rợn, từ sống lưng mọc ra hai cánh màu đen
dài ngoằng. Dưới sự nâng đỡ của đôi cánh này, quỷ dạ xoa trở nên nhanh
nhẹn đến mức khó tin. Thân thể khổng lồ của nó bay tít lên không trung
rồi triển khai những cú vồ như chim ưng săn mồi xuống Phượng Minh.
Xoạc, sau một cú vồ mạnh mẽ của quỷ dạ xoa, hai bả vai của Phượng
Minh trúng hai vết thương sâu hoắm, máu tươi tuôn ra không ngớt. Sắc mặt hắn ngày càng âm trầm. Hiểu rằng vị Huyết tử kia một là muốn giết mình, hoặc muốn khảo nghiệm mình thứ gì đó. Cũng có thể nàng ta muốn cả hai,
nếu như Phượng Minh không chứng minh được bản lĩnh của mình thì giết hắn luôn cũng được.
Ánh mắt hắn liếc sang bức họa trắng ở trên tường. Ban nãy quỷ dạ xoa
trèo từ đó ra, Phượng Minh còn nghĩ đó là một loại ảo thuật, nhưng bây
giờ rõ ràng không phải. Nhanh như cắt né đi một cú vồ khác từ quỷ dạ
xoa, Phượng Minh lao người vào bức tranh màu trắng.
Quả nhiên hắn đoán không sai, bên trong bức tranh này là một tòa các khác, cũng có tấm biển màu đỏ máu ghi ba chữ đen
Tư Thuần các”. Phượng Minh đẩy cửa bước vào thì thấy vẫn là khung
cảnh hệt như tòa các ban nãy, chỉ khác ở chỗ dưới bồ đoàn có một nữ tử
áo đỏ đang ngồi thiền.
Nghe tiếng bước chân người đi vào, nữ tử áo đỏ lên tiếng:
- Không tệ! Xem ra Phượng công tử của Cửu Thiên vương triều đúng như
những gì Tam hoàng tử miêu tả. Ngươi thực sự rất thông minh.