Diệp Ly Châu mơ hồ cảm nhận được bản thân lại có chút khó chịu.
Nàng ấn ấn ngực, nhíu mày, cũng không suy nghĩ nhiều lắm.
Có lẽ là vì được gặp lại cha, sinh lực của nàng mới khá lên một chút như vậy.
Sắc trời cũng đã muộn, Diệp Ly Châu quay về phòng, mấy đứa nha hoàn, bà vú vội vàng túm tụm đi tới, hầu hạ nàng cởi quần áo.
Sắp về đến phủ Thừa tướng rồi, những quy củ này tự nhiên không giống với
lúc ở trong chùa. Diệp Ly Châu ở Minh Phật Tự, trong cuộc sống hàng ngày đều là tự chăm sóc bản thân, chưa bao giờ cần người khác hầu hạ. Sắp
trở lại kinh thành, nàng phải quen với việc bất cứ lúc nào cũng có nhiều người như vậy đi theo bên cạnh.
Diệp Ly Châu đột nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng.
Mẹ nàng qua đời tám năm rồi, trong tám năm này, cha nàng có lấy vợ kế hay không?
Diệp Ly Châu nói với vú Trần: “Mẹ ta qua đời, trong nhà có chủ mẫu không?”
Vú Trần không dám lén giấu Đại tiểu thư, bà nói: “Sáu năm trước, Lão gia
đã nâng Ô di thái lên làm vợ cả. Ô phu nhân thường ngày đối xử rộng
lượng với mọi người, tiểu thư quay về, phu nhân tất nhiên sẽ cẩn thận
chiếu cố người.”
Diệp Ly Châu gượng gạo gật đầu: “Cha ta chẳng bao giờ nhắc tới việc này… Trong nhà còn có thêm người mới?”
Vú Trần lắc đầu nói: “Ô phu nhân không có con, hai năm trước Đại công tử
vẫn được nuôi ở chỗ Ô phu nhân, hiện giờ công tử đã vào trường tư thục,
một mình ở một viện khác.”
Diệp Phụ An dù sao cũng là thừa tướng, nhà to nghiệp lớn, không thể không có phụ nữ lo liệu xử lý việc trong nhà. Lúc Khương thị còn sống, bên cạnh Diệp Phụ
An có ba vợ lẽ, Ô thị là người phát triển nhất, tính tình điềm đạm, dung mạo xinh đẹp. Sau khi Khương thị qua đời, Diệp Phụ An đã nâng nàng ta
lên làm vợ cả.
Vú Trần lại nói: “Đại công tử thông minh lanh lợi, trên dưới trong phủ không ai không yêu thích
Đại công tử. Tiểu thư, người trở về rồi, nhất định cũng thương yêu Đại
công tử, dù sao trên người hai người cũng chảy cùng một dòng máu.”
Diệp Ly Châu gật đầu.
Mẹ nàng không còn nữa, nếu Ô thị hiền lành lương thiện, có thể khiến cha
vừa ý mọi điều, nàng cũng sẽ không đối đầu với Ô thị. Nhưng mà, Diệp Ly
Châu chỉ thừa nhận mẹ ruột của nàng, tuyệt đối sẽ không sửa miệng gọi
người khác là mẹ.
Về phần em trai, Diệp
Ly Châu vừa muốn gặp, lại không dám gặp. Nhiều năm như vậy, hai người
chưa từng gặp nhau một lần, Diệp Ly Châu sợ em trai xem người chị gái là nàng đây là người xa lạ.
Dù sao nàng cũng lớn lên ở bên ngoài.
Vú Trần nói: “Sắc trời không còn sớm nữa, ngày mai chúng ta còn phải gấp rút lên đường. Tiểu thư mau lên giường nghỉ ngơi đi.”
Chờ Diệp Ly Châu nằm lên giường rồi, bọn nha hoàn thổi tắt hai cây nến, để lại hai cây chiếu sáng.
Vú Trần và vú Lý đều nghỉ ngơi ở bên ngoài, bất cứ lúc nào cũng nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Tuy rằng mấy năm này, Ô thị cũng không làm chuyện gì xấu, nhưng bởi vì
chuyện Diệp Gia Hữu trúng tà ba năm trước, Diệp Phụ An lại nổi lên cảnh
giác với Ô thị. Lần này người tới đón Diệp Ly Châu, tất cả nữ quyến có
thể hầu hạ ở trước mặt Diệp Ly Châu đều đã từng nhận được ân huệ của
Khương thị, vả lại từ nhỏ lớn lên trong Diệp phủ, mấy đời làm tôi tớ ở
Diệp gia.
Ngày kế, khi Diệp Ly Châu tỉnh lại, cảm giác bị tảng đá đè nặng trên ngực lại nổi lên.
Nàng choáng váng nửa khắc, mới chậm rãi đỡ mép giường ngồi dậy, bên ngoài có chút ồn ào, âm thanh rung trời, Diệp Ly Châu nói: “Bên ngoài là sao
thế?”
Vú Trần nói: “Tần Vương điện hạ sắp đi. Tướng sĩ phía dưới kiểm kê nhân số khi rời đi.”
Diệp Ly Châu gật đầu.
Đợi nàng rửa mặt xong, người của Tần Vương đã rời khỏi chỗ này.
Diệp Phụ An đã sớm thức dậy, đang ở dưới lầu. Xa xa nhìn con gái thay đổi
cách ăn mặc, xinh đẹp hơn bất cứ một vị tiểu thư nào mà ông đã gặp,
trong lòng cũng hết sức tự hào: “Châu Châu à, xuống cầu thang chậm một
chút. Các ngươi đều đỡ tiểu thư đi. Nếu tiểu thư mà ngã, các ngươi cũng
không thoát được trách nhiệm đâu.”
Diệp
Ly Châu chậm rãi đi xuống: “Con chính là muốn tự mình đi, cũng không
phải đứa bé ba tuổi, sao đi đâu cũng đều cần người dìu chứ.”
Diệp Phụ An nói: “Trong mắt cha, Châu Châu mãi mãi cũng là một cô bé. Nào,
con nếm thử bánh trôi nước này đi. Có hạt thông, hạch đào, hoa hồng, hạt vừng làm nhân bánh, cũng không cho nhiều đường lắm, thả một chút dầu
thu, vừa thơm vừa ngọt.”
Diệp Phụ An cũng không biết Diệp Ly Châu ra khỏi Minh Phật Tự có thể ăn mặn hay không.
Ông cố ý để người làm mấy món thanh đạm, nồi niêu đều để người mua mới,
chỉ sợ có một điểm đồ ăn mặn khiến Diệp Ly Châu không ăn được.
Diệp Ly Châu rõ ràng là một Đại tiểu thư, Thiên kim của phủ Thừa tướng, chỉ
thấp hơn công chúa một bậc, vốn nên trải qua cuộc sống thanh nhàn nhất,
nhưng lại sống gần mười năm ở trong chùa, khỏi phải nói Diệp Phụ An đau
lòng con gái ra sao. Cho dù Diệp Ly Châu muốn mặt trăng trên trời, ông
cũng muốn lấy xuống cho con gái cưng.
Diệp Ly Châu nhìn cái bát nhỏ hình ngọc bích men trắng tinh xảo trước mắt,
nước canh trong bát trong suốt, là chế biến từ trăm đấu ngân nhĩ, bên
trong là ba viên bánh trôi cỡ quả trứng cút. Đầu bếp là người Diệp Phụ
An cố ý mời tới, một đường mang theo bên mình, bởi vậy, mùi vị của bánh
trôi này cũng rất ngon miệng.
Diệp Ly
Châu nếm thử một viên, rồi mới nói: “Hôm qua con có hỏi bà vú, vú nói
cha đã cho Ô phu nhân làm vợ cả. Cha ơi, cha cưng chiều Châu Châu thì
được, mọi việc không thể thái quá. Ô phu nhân lo liệu việc bếp núc cho
cha, nhìn thấy cha cưng chiều con cái quá mức chắc chắn sẽ khó chịu.”
Diệp Phụ An xưa nay không biết thương tiếc đàn bà. Ông cũng từng yêu thương
mẹ của Diệp Ly Châu, Khương thị. Nhưng cái này chủ yếu là vì Khương thị
xuất thân cao quý, dung mạo tuyệt thế, tài hoa hơn người. Khương thị là
vợ cả, Diệp Phụ An yêu bà, kính trọng bà. Ô thị chẳng qua là vợ lẽ được
nâng lên, trên thực tế vẫn là nô tài trong nhà, không khác gì mấy bà vợ
lẽ khác, làm sao Diệp Phụ An sẽ đối xử với nàng ta như vợ mình được.
Diệp Phụ An nói: “Châu Châu không cần để ý cái nhìn của người khác. Con là
cốt nhục của cha, là con gái của cha. Đã chịu khổ nhiều năm như vậy,
trước khi lấy chồng, cha đều phải đền bù cho con. Nếu Ô thị khiến con
không vui, con cứ nói cho cha biết, cha làm chủ cho con.”
Diệp Ly Châu gật đầu.
Diệp Phụ An lại nói: “Con có một người chị họ, là người bên chỗ bà ngoại
con, tên mụ gọi là Nhiễm Thư Nhi, hẳn là con không nhớ rõ. Cha của Nhiễm Thư Nhi —— cũng chính là cậu ba của con, bốn năm trước được điều đến
kinh thành, đã định cho Nhiễm Thư Nhi một mối hôn sự, hai năm sau hắn
lại bị điều đến Vạn Châu rồi. Bà ngoại con nghe nói con về nhà, đã để
Nhiễm Thư Nhi theo mợ con tới kinh thành, thứ nhất dễ bề cho Nhiễm Thư
Nhi thành thân, thứ hai sợ con biết mẹ con không còn nữa sẽ khổ sở trong lòng, để mợ con tới chăm sóc con. Chờ sau khi con trở về không lâu,
Nhiễm Thư Nhi và mợ con, Quân thị sẽ đến kinh thành.”
Lúc Diệp Ly Châu rời khỏi nhà thì vẫn còn nhỏ, Diệp gia cành nhánh xum xuê, gia tộc khổng lồ, người nhà mình còn không thể biết rõ, càng không cần
nói người bên nhà bà ngoại.
Có điều, Diệp Ly Châu cũng nhớ mang máng, nhà bà ngoại ở Vạn Châu, cũng là danh môn vọng tộc.
Diệp Ly Châu đối với những cái này không rõ lắm, Diệp Phụ An lại nắm được rất rõ ràng.
Khương thị là cô con gái độc nhất của lão phu nhân Khương gia, ở nhà đã rất
được cưng chiều. Mặc dù Khương lão phu nhân chưa từng gặp Diệp Ly Châu,
trong lòng cũng thương yêu đứa cháu ngoại này.
Quân thị là cô con dâu mà Khương lão phu nhân yêu thích nhất, để Quân thị
tới, một là xem xem Diệp Ly Châu trở về có khi nào bị Ô thị ức hiếp hay
không, hai là để quan hệ giữa Khương gia và Diệp gia không thể theo
Khương thị qua đời mà bị chặt đứt.
Diệp
Ly Châu là đích nữ của Diệp gia, Diệp Phụ An mang theo Đại tiểu thư trở
về, vừa vào cổng thành, lập tức có người truyền tin đến, Ô thị liền mang theo một đám nữ quyến cùng Đại công tử Diệp Gia Hữu chờ ở cửa.
Kinh thành, ngày tháng năm, mặt trời chói chang ập xuống đầu, Ô thị mặc cái
áo bào màu xanh đậm, bà ta đứng ở hàng đầu tiên, đại công tử Diệp Gia
Hữu đứng bên cạnh, thị nữ ở hai bên mở ô che nắng, hai bên nữa, là vợ lẽ Lương thị và Chu thị.
Ô thị cúi đầu, nhỏ giọng nhẹ lời dặn dò Diệp Gia Hữu: “Chờ lát nữa gặp Đại tiểu thư, nhưng là không cho phép lại gần Đại tiểu thư quá, nghe chưa? Thân thể đại
tiểu thư yếu ớt, cũng không thể tùy tiện chạm vào nàng. Lão gia thiên vị Đại tiểu thư như vậy, con dọa nàng sợ, về sau Lão gia sẽ không cưng
chiều con như trước nữa.”
Diệp Gia Hữu và Diệp Ly Châu là một mẹ sinh ra, khuôn mặt của hai người có ba phần
tương tự. Diệp Gia Hữu bây giờ chẳng qua chỉ 7-8 tuổi, dáng dấp vô cùng
tuấn tú, cậu đang mặc áo gấm màu xanh lơ, tóc đen được kết thành từng
cái đuôi sam, đôi tròng mắt của cậu trong veo, là màu nâu rất đẹp. Khi Ô thị lại gần, Diệp Gia Hữu tỉnh bơ lùi sang bên cạnh.
Lúc này, một tên sai vặt ở ngoài ngõ nhỏ hô lên một tiếng: “Xe ngựa của Lão gia sắp tới rồi!”
Người ở bên ngoài đều chạy ra nghênh đón, nữ quyến bên chỗ Ô thị cũng vội
vàng cầm khăn lau mồ hôi trên trán, sửa sang dung nhan sơ qua một chút,
đều hơi cười rộ lên.
Lúc này, mọi người
đều nghe thấy tiếng xe ngựa đi qua, hơn mười gã tùy tùng mở đường ở phía trước, chờ xe ngựa tới gần, rồi ngừng lại, Diệp Phụ An xuống xe ngựa
đầu tiên.
Trên mặt Ô thị đầy vẻ tươi
cười: “Lão gia, ngài đã về, Đại tiểu thư đâu ạ? Nhiều năm không gặp Đại
tiểu thư, thiếp cũng rất nhớ nàng. Thiếp đã cho người quét dọn sạch sẽ
nơi ở của Đại tiểu thư, ngay ở Vân Hương Các, mau mau để Đại tiểu thư đi xuống thôi.”
Lương thị cũng cười nói:
“Phu nhân nói không sai, tất cả mọi người đều rất nhớ Đại tiểu thư. Vừa
nãy phu nhân còn nói, thân thể Đại tiểu thư yếu ớt, không thể ra gió,
không thể dầm mưa, bảo chúng thiếp cẩn thận mọi chuyện.”
Diệp Phụ An nghiêm mặt: “Châu Châu rất khỏe mạnh. Thế nào là không thể ra
gió, không thể dầm mưa hả? Đừng có cả ngày không có việc gì làm, ở sau
lưng nguyền rủa người ta không tốt.”
Ô thị vội vàng liếc mắt thoáng lườm Lương thị. Lương thị ngượng ngùng nói: “Lão gia chớ giận, là thiếp lỡ lời.”
Ô thị cười nói: “Lão gia, trong xe ngựa oi bức kinh khủng, còn không mau để Tiểu thư đi xuống?”
Diệp Phụ An nói: “Châu Châu đang ngủ, xe ngựa cẩn thận chạy vào trong sân, đưa đến Tĩnh Thủy Hiên.”
Ô thị ngẩn người: “Đại tiểu thư không ở Vân Hương Các ạ?”
“Không ở đó.” Diệp Phụ An nói, “Tới Tĩnh Thủy Hiên.”
Diệp Gia Hữu ở một bên gọi to một tiếng “Cha ơi”. Diệp Phụ An xoa đầu Diệp
Gia Hữu: “Ở chỗ này ra một đầu mồ hôi rồi, bà vú thế nào mà ngày nắng to lại để công tử chờ ở đây?”
Vú em của Diệp Gia Hữu vội nói: “Công tử chưa từng gặp Đại tiểu thư, lúc này mới —— “
Diệp Phụ An lạnh lùng nói: “Nếu lại có lần sau, các ngươi cũng đừng đi theo bên cạnh công tử nữa.”
Ông đi vào bên trong, Diệp Gia Hữu vội vàng đuổi theo: “Cha ơi, con có thể đi thăm Châu Châu không?”
Diệp Phụ An gõ một cái lên trán cậu bé: “Không biết lớn nhỏ, Châu Châu cái
gì, gọi là chị. Chờ lát nữa thay quần áo khác theo cha vào cung một
chuyến, bệ hạ đã cho truyền bữa tối. Buổi tối trở về, chị con cũng tỉnh
rồi.”
Diệp Gia Hữu nói: “Cha vừa trở về, sao lúc này bệ hạ lại gọi cha tới vậy?”
Trước giờ Diệp Phụ An đều không tị hiềm việc Diệp Gia Hữu nói chuyện trong
triều, tương lai Diệp Gia Hữu cũng phải vào triều làm quan, tuổi tác cậu bé tuy nhỏ, nhưng tâm tư lại rất sâu.
Diệp Phụ An nói: “Tần Vương đã tới kinh thành, nên Bệ hạ mở tiệc chiêu đãi.
Mấy vị quan lại cũng phải đi, con đi theo trông thấy Tần Vương, thì nhìn xem khí phách của người ta. Đừng có luôn chơi bời lêu lổng với Thế tử
Trần Vương cùng mấy đứa quần là áo lụa kia nữa, phải đọc thêm sách,
luyện thêm võ, như vậy mới có tiến bộ.”