Lông mi của Diệp Ly Châu chống lên khăn lụa, lông mi khẽ rung rung.
Nàng có chút căng thẳng, chờ người này rời đi, nếu người này không đi, nàng sẽ phải lên tiếng.
Đề Kiêu nhìn ra sự căng thẳng của nàng.
Tiểu cô nương được nuôi trong thâm sơn cổ tự, từ nhỏ chưa từng gặp qua quá
nhiều người, hiện giờ nhút nhát sợ người lạ, hắn có thể hiểu được.
Hắn nói: “Dái tai còn đau không?”
Diệp Ly Châu lắc đầu.
Tuy vẫn còn đau, đau rát nhức nhối, nhưng nàng không muốn nói cho người này biết.
Đề Kiêu nói: “Có gặp được Thái Tử chưa? Nàng thấy hắn thế nào? Cảm thấy hắn được, thì gật đầu.”
Dứt lời, Đề Kiêu híp mắt cảnh cáo.
Tuy không phải là lần đầu tiên gặp mặt Diệp Ly Châu, nhưng đây là lần đầu
tiên gặp mặt chính thức. Nếu để thằng nhóc thối Triệu Quân kia đến trước mình…
Diệp Ly Châu chưa gặp được Thái Tử, chỉ có thể lắc đầu.
Cách cái khăn, Đề Kiêu thấy nàng khẽ lắc lắc đầu thì trong lòng thỏa mãn.
Cũng đúng, Thái Tử chỉ là đứa trẻ, tuổi quá nhỏ, Diệp Ly Châu sao có thể có cảm tình với Thái Tử được.
Diệp Ly Châu nhẹ giọng nói: “Còn chưa gặp được Thái Tử, có điều đã gặp Nhị
hoàng tử, dung mạo của Nhị hoàng tử không tầm thường, Thái Tử chắc hẳn
cũng nổi bật.”
Đề Kiêu không ngờ cái tên
thích luồn cúi Triệu Dật lại có thể chạy đến đằng trước, khóe môi hắn
lạnh như băng nhếch lên: “Vậy sao?”
Diệp Ly Châu cảm thấy toàn thân rét run.
Nàng có hơi sợ Đề Kiêu, ngập ngừng một chút rồi nói: “Hoàng hậu nương nương
là để ngài tới xem tình trạng của ta sao? Ta vẫn khỏe, chỉ váng đầu
thôi, ngủ thêm một lát nữa, đại nhân đi đi.”
Đề Kiêu nghe nàng gọi hai từ “Đại nhân”, giọng nói vừa nhẹ vừa êm ái, rất là khiến người ta hưởng thụ.
Lần này, sau khi nói xong Diệp Ly Châu nhắm chặt mắt lại, không chịu nói
thêm gì nữa. Đề Kiêu vén cái khăn trên mặt nàng lên, hắn vốn lo lắng
Diệp Ly Châu sẽ rầu rĩ, nhưng trong nháy mắt lại nhìn thấy dung mạo diễm lệ của nàng, con mắt của Đề Kiêu tối đi lần nữa.
Đề Kiêu vốn là một người đàn ông lạnh lùng, kiêu ngạo, từ trước đến nay
chỉ có hắn thao túng người khác, người khác không làm gì được hắn.
Diệp Ly Châu dường như có tội, lớn lên quá đẹp là tội ác, quá mức đáng yêu
cũng là tội ác, hành động vô thức của nàng, đối với đàn ông mà nói, đều
là cám dỗ trí mạng.
Thế nhưng, ai sẽ cam lòng đem tội nghiệt đẩy cho một tiểu mỹ nhân trân quý lại dễ vỡ như ngọc lưu ly đây?
Có lẽ biết nàng cũng không hoàn mỹ, có lẽ, mang nàng về nhà, kéo nàng
xuống khỏi thần đàn, Đề Kiêu sẽ không kích động như vậy nữa, sẽ không
nhớ thương như vậy nữa.
Lại nói, hắn vẫn
chưa hiểu rõ cô bé này, hắn đối với Diệp Ly Châu, chẳng qua là thấy sắc
đẹp thì nảy lòng tham mà thôi. Đề Kiêu cảm thấy, chiếm được người của
nàng, hưởng thụ sắc đẹp của nàng rồi, tình cảm chắc chắn sẽ phai nhạt.
Ánh mắt của Đề Kiêu đảo qua Diệp Ly Châu, lấy một cái chăn trùm lên người nàng.
Diệp Ly Châu sững người, gian phòng tuy mát lạnh, nhưng nàng cũng không cảm nhận được cái lạnh.
Nàng nhắm mắt giả chết.
“Nam nữ thụ thụ bất thân.*” Thực ra Đề Kiêu cũng không để ý chuyện Diệp Ly
Châu nhìn mình, nhưng hắn để bụng việc Diệp Ly Châu nhìn người khác. Mắt hắn băng lãnh, ngũ quan lập thể thâm thúy cực kỳ cuốn hút, khiến người
ta không dám nhìn, “Ngày sau có gặp Thái Tử, cũng không được quan sát
nhiều. Nhị hoàng tử cũng không phải người lương thiện, cũng ít cho hắn
ánh mắt đi.”
Hắn lạnh nhạt cảnh cáo Diệp
Ly Châu. Ham muốn chiếm hữu của Đề Kiêu rất mạnh, người hắn nhìn trúng,
chỉ có thể là của hắn. Thân thể là của hắn, ánh mắt cũng là của hắn.
Diệp Ly Châu thuộc phái ngây thơ ngốc nghếch. Đề Kiêu nhìn thấy cả người
nàng bên dưới cái chăn thật mỏng, đường cong cơ thể lả lướt, sắc mặt hắn ngưng trọng thêm mấy phần, rời khỏi chỗ này.
Chờ người đi rồi, Diệp Ly Châu mới ngồi dậy.
Quy củ mà nàng biết không nhiều lắm. Nàng lờ mờ đoán ra được, người trong
kinh thành đặc biệt coi trọng cấp bậc lễ nghĩa, nam nữ thụ thụ bất thân, không thể tùy ý quan sát, như vậy là không tôn kính. Nhưng mà —— vừa
rồi người đàn ông này còn sờ tay nàng, còn không biết xấu hổ mà ngầm
trách cứ nàng thiếu quy củ?
Diệp Ly Châu đem bàn tay nhỏ bé của mình cọ cọ lên váy.
Nàng quan sát một vòng, phát hiện khăn che mặt của mình không thấy đâu nữa. Có lẽ là bị gã đàn ông đáng sợ đó lấy mất rồi.
Cũng may khăn là màu trắng thuần, không có thêu bất cứ thứ gì, người khác không nhận ra được là đồ của nàng.
Diệp Ly Châu vừa rồi còn cảm thấy người rất thoải mái, giờ đây lại khó chịu, lồng ngực như là bị một khối đá lớn đè ép. Nàng nghĩ thầm, người đàn
ông này khẳng định không phải là loại người tốt lành gì, sau này gặp lại hắn, nhất định phải đi đường vòng.
Có điều, người này có thân phận gì đây?
Diệp Ly Châu nghiêng đầu suy nghĩ, nhìn một thân hoa lệ đó, ắt hẳn là quan
tam phẩm trở lên hoặc là tôn thất. Nhưng quan tam phẩm còn trẻ như vậy
mà có thể ra vào hậu cung, trên cơ bản chính là thị vệ đeo đao bên cạnh
Hoàng đế, nhưng lại tới một vấn đề khác —— thị vệ đeo đao, vô duyên vô
cớ, vì sao tới chỗ Hoàng hậu, hơn nữa còn có thể tới nhìn nàng?
Là Tần Vương sao? Diệp Ly Châu cảm thấy hắn chắc chắn không phải. Dựa vào
chiến công hiển hách của Tần vương Đề Kiêu, thống trị Hàm Châu mười mấy
năm, lại là cậu của Thái Tử, em trai của Hoàng hậu, dù thế nào cũng phải đến tuổi trung niên như Hoàng hậu chứ nhỉ? Hoàng hậu là phụ nữ, không
bước chân ra khỏi nhà, mỗi ngày bảo dưỡng mới trẻ như vậy, Tần vương là
đàn ông, ra vào chiến trường, đẹp thế nào đi nữa cũng sẽ lộ vẻ già nua.
Người đàn ông đó còn rất trẻ tuổi, trẻ như vậy không chỉ huy được hơn
mười vạn quân binh.
Cuối cùng Diệp Ly
Châu nghĩ, đại khái là họ hàng trong hoàng thất, là người của phe Thái
Tử. Người trong hoàng tộc tiến cung không khó, nếu ủng hộ Thái Tử, đi
vào chỗ Hoàng hậu bên này hẳn là cũng không khó. Diệp Ly Châu còn không
biết dòng họ nào thân cận hơn với Thái Tử, có điều trong lòng có nhiều
suy nghĩ như vậy, nàng cũng thấy mình đoán được đến tám chín phần mười
rồi.
Nhưng mà, nói thật, dáng dấp của
người vừa rồi thật là đẹp, mặt mày thâm thúy, như dải ngân hà vậy. Đàn
ông quá đẹp thì bạc tình, từ tướng mạo, Diệp Ly Châu có thể nhìn ra
người đàn ông đó là người bạc tình ít ham muốn.
Người này chung quy khiến đáy lòng Diệp Ly Châu rối bời, nàng không nói rõ
được ánh mắt của hắn, nhưng có thể cảm nhận được nguy hiểm. Người nguy
hiểm, tốt nhất không nên chủ động tới gần.
Diệp Ly Châu nằm lâu trên giường, cũng có hơi mỏi.
Lúc này, Lan Hinh cô cô đi vào.
Diệp Ly Châu vốn định chủ động hỏi Lan Hinh cô cô một chút về thân phận của
người đàn ông đó. Nhưng ngẫm nghĩ lại, người đó đi vào, cũng không biết
là một mình lẻn vào hay là nói cho người khác biết. Nếu là một mình lén
chuồn vào, người khác không biết, nàng vừa nói như vậy, cũng không nói
rõ được, thanh danh chắc chắn sẽ bị vấy bẩn.
Dù sao giới thượng lưu cũng lớn có như vậy, lúc này không biết hắn là ai, sau này khẳng định sẽ biết.
Lan Hinh cô cô cười nói: “Diệp cô nương tỉnh rồi à? Vừa vặn tất cả mọi
người đều đi rồi, Quý phi cũng đã rời đi, Hoàng hậu nương nương đang ở
trong điện, cô đi qua ngồi với người, cùng ăn chút gì đó.”
Diệp Ly Châu gật đầu.
Chờ khi nàng đi tới, Thái Tử đã bị Đề Kiêu mang đi.
Dẫu sao cũng là cô nương chưa chồng, từng người đàn ông một tới nhìn nàng, truyền ra ngoài cũng khó coi.
Đề hoàng hậu ngồi ở phía trên, tỉnh bơ đánh giá Diệp Ly Châu.
Nữ nhân xinh đẹp là hay xoi mói nữ nhân xinh đẹp nhất, nhưng về diện mạo,
Đề hoàng hậu cũng không thể bắt bẻ được Diệp Ly Châu chuyện gì.
Nàng thấy áo quần của Diệp Ly Châu còn nguyên vẹn, vẻ mặt bình thường, chắc
hẳn Đề Kiêu qua đó, cũng không làm chuyện quá phận với tiểu cô nương.
Đề hoàng hậu biết, Đề Kiêu thanh tâm quả dục, không gần nữ sắc, lúc này
đối xử với Diệp Ly Châu bằng con mắt khác, khẳng định không phải là vì
sắc đẹp của Diệp Ly Châu, mà là vì tính tình Diệp Ly Châu dịu dàng chẳng hạn.
Đề Kiêu trước giờ cư xử với người
ngoài chậm nhiệt, hai người muốn đính hôn, muốn thành thân, nhất định có thể kéo dài thì sẽ kéo dài.
Hơn nữa, còn phải có sự đồng ý của Diệp Phụ An.
Từ thái y nói thân thể của Diệp Ly Châu hư nhược quá rồi, mạch tượng chính là mạch của người sắp chết, sống nhiều nhất không qua năm sau, nói
không chừng, hôn sự còn chưa định ra, thì người đã chết rồi.
Đề hoàng hậu ngẫm lại cũng thấy đáng tiếc. Đề Kiêu không có cảm giác với
đàn bà con gái nhiều năm như vậy, có một đoạn thời gian, Đề hoàng hậu
vẫn hoài nghi phải chăng là Đề Kiêu không được, đặc biệt để thái y ngàn
dặm xa xôi tới xem cho hắn. Thân phận này của Diệp Ly Châu, nếu như thân thể tốt hơn một chút, cố gắng đi theo Đề Kiêu, khối đá lớn trong ngực
Đề hoàng hậu cũng có thể rơi xuống rồi.