Lúc
Dương Quýnh xuống máy bay đã là nửa giờ sau đó, cậu vừa hạ cánh liền gọi điện thoại cho Phó Duy Diễn, đầu bên kia bốc máy, thế rồi giọng điệu
lại hết thảy như thường.
Dương Quýnh dặn hắn: "Anh nhất định phải ăn sáng, húp ít cháo cũng được, đừng nhịn đói mà hỏng dạ dày."
Trước đây thỉnh thoảng không đi đưa cơm cậu nói như vậy, Phó Duy Diễn sẽ
thường xuyên lý lẽ đầy mình nói: "Không ăn đâu, dù sao cũng không ai đau lòng."
Thế nhưng hôm nay người nọ ngược lại là đổi thái độ, ở đầu kia đáp ứng nói: "Ừm, anh lập
tức nhờ đồng nghiệp mang cho tô cháo với trứng luộc nước trà, em yên tâm là được."
Dương Quýnh
sao có thể yên tâm, tuy vậy nghĩ một hồi cũng không thể nói gì khác, hỏi hắn: "Bữa nay sao mà ngoan quá vậy, nếu là trước đây nhất định phải giở chứng cãi lại vài câu mới được."
Phó Duy Diễn cười: "Đều là bị em chiều hư."
Ngày hôm qua những gì nên nói nên dặn cũng đã lăn qua lộn lại nhắc rất nhiều lần rồi, lúc này hai người không có lời gì để nói, cũng đều không muốn
cúp máy, lại cùng nhau ôm điện thoại trầm tư. Không được bao lâu sau,
Phó Duy Diễn bên kia có người nhà bệnh nhân tìm, hắn lúc này mới lên
tiếng, nói với Dương Quýnh: "Em cứ yên tâm đóng phim, không cần có áp
lực."
Dương Quýnh ừm một tiếng.
Phó Duy Diễn lại nói: "Cũng đừng ở bên ngoài chịu khi dễ, con người em tuy
rằng miệng lưỡi sắc bén, thế nhưng tâm địa quá mềm. Người trong đoàn
phim em đều không quen biết, đừng dễ dàng biểu lộ tâm tình." Nói xong
nghe thấy bên kia lại thúc giục, không đợi Dương Quýnh trả lời, vội vàng nói: "Chớ căng thẳng cũng đừng sợ hãi, Dương nhà chúng ta nhất định có
thể làm được."
Trong lòng Dương Quýnh cũng quả thật là hơi sợ hãi, thế nhưng không muốn làm cho
hắn lo lắng theo, cười nói: "Em sợ cái gì, anh mau đi làm việc đi."
Chờ đến lúc cúp điện thoại rồi, Lôi Bằng lại gọi tới, cậu mới thành thật nói: "Sao em lại sợ hãi như vậy chứ."
Lôi Bằng nói: "Sao thế? Sợ cái gì?"
Dương Quýnh nói: "Em cái gì cũng không hiểu, em chưa từng tham dự lễ khởi
quay, cũng chưa từng gánh vác trọng trách quá lớn. Kịch bản cũng chưa
cân nhắc được thấu đáo, anh nói em có thể nào sẽ làm hỏng việc không?"
Cậu lúc này đang trên đường từ sân bay đến thẳng trường quay, ngồi không động đậy, trên trán lại toát ra một tầng mồ hôi.
Lôi Bằng an ủi cậu: "Giờ còn chưa bắt đầu mà, cậu buồn lo vô cớ cái gì. Lễ
khởi quay chưa tham gia nhưng cũng từng thấy qua nhiều rồi đi, chỉ là
dâng hương vái thần, sau đó ăn một bữa cơm chúc mừng." Y suy nghĩ một
chút lại nói: "Tuy nhiên các cậu có chỗ này rất kỳ quái, giai đoạn đầu
sao lại không thấy tuyên truyền gì cả."
Việc tuyên truyền và quảng bá cho phim truyền hình thường được chia theo
giai đoạn, giai đoạn đầu tiên là trước khi bắt đầu quay, chẳng hạn như
mở họp báo và nhờ cánh truyền thông đưa tin, chủ yếu giới thiệu nội dung kịch bản và dàn diễn viên, cái này thuộc về giai đoạn lăng xê ban đầu.
Vai chính trong phim là diễn viên đang "hot" thì tự có fan chịu trách
nhiệm hâm nóng nhiệt độ, nếu như vai chính là người mới chưa có tiếng
tăm, thì lại thông qua tổ chức một số hoạt động, chẳng hạn như mở cuộc
thi thử vai, mở cổng bình chọn để hấp dẫn sự chú ý của công chúng.
Dương Quýnh lúc được chọn vào vai nam số hai còn từng nghĩ, đoàn phim chậm
chạp không công bố vai nam số một có phải là vì muốn dùng loại phương
thức tuyên truyền sau hay không, thậm chí còn ngây ngốc mà cân nhắc rằng nếu như đến lúc đó mở cổng bình chọn, chính mình cũng lén lút bỏ phiếu
cho người mình thích, dù sao về sau cũng phải hợp tác diễn chung.
Ngờ đâu bây giờ sắp khởi quay đến nơi rồi, cậu vẫn không biết vị diễn viên chính còn lại là ai.
Lôi Bằng nói: "Mặc kệ hắn là ai, cứ đến đó là gặp thôi. Hôm nay là ngày đầu tiên khởi quay, các cậu phỏng chừng đều phải lo làm quen tìm hiểu,
thông thường nếu may mắn cũng sẽ không bố trí cho diễn phân cảnh phức
tạp, vài tờ là qua."
Dương Quýnh cũng nghĩ như vậy, ai dè đến đoàn phim mới biết, vai nam số một cũng chưa có mặt.
Lễ khởi quay theo kế hoạch chính là mười giờ rưỡi bắt đầu, Kỷ Hiểu trước
tiên gọi mấy vị diễn viên chính tập trung vào một chỗ mở họp. Dương
Quýnh lúc đi ký hợp động đã ghi nhớ không ít cái tên, lúc này lần lượt
đối diện từng người, mới phát hiện Kỷ Hiểu bắt đầu sử dụng gần như toàn
bộ là người mới, mỗi tội trừ cậu ra, những người khác đều là xuất thân
chính quy.
Kỷ Hiểu nói:
"Có câu này cũ rích rồi, thế nhưng hôm nay vẫn là muốn nhấn mạnh lại một lần, mặc kệ các cậu trước đây từng có kinh nghiệm ra sao, từng đạt được thành tích gì, hiện tại lại có ý tưởng gì, từ ngày các cậu vào đoàn
phim trở đi, nhất định đều phải quẳng hết đi cho tôi. Bắt đầu từ hôm
nay, các cậu cũng chỉ có một thân phận —— nhân vật mà các cậu sắm vai ở
trong kịch bản. Tất cả mọi người nhất thiết phải ở lại đoàn phim trong
suốt quá trình quay, thời gian quay của Nghịch Lữ> dự tính là bốn tháng, trong bốn tháng này, tôi không cho phép bất kỳ nhân viên
phụ trách mảng sáng tạo nào của đoàn phim xin nghỉ hoặc chạy sô ở nơi
khác dưới bất kỳ hình thức nào. Tôi biết hình thức làm việc và trào lưu
hiện giờ, cũng biết những đoàn phim khác đều sẽ tiến hành quay kiểu gì,
không cần mấy cậu tới nói cho tôi hay cùng tôi đàm luận, đoàn phim này
chỉ có một quy tắc."
Gã
dừng lại trong chốc lát, quét mắt nhìn một vòng, sau đó gằn từng chữ:
"Đó chính là quy tắc do tôi định ra. Toàn bộ phần diễn các cậu sở hữu,
bao gồm lời thoại và động tác đều phải tự mình hoàn thành, trong đoàn
phim không có sự tồn tại của thế thân và trợ lý nhắc thoại, mỗi một lần
diễn tập đều phải là các cậu tự mình ra trận."
Dương Quýnh nghe thế trong lòng hơi bồn chồn, cậu không biết là phong cách
của Kỷ Hiểu xưa nay đã như vậy, hay là người này không đủ kinh nghiệm,
hiện tại không vì cái gì khác, chỉ vì tiết kiệm thời gian và chi phí,
các đoàn làm phim đều là phân tổ đồng thời tiến hành, thế thân gần như
là ắt không thể thiếu. Tuy vậy sau đó cân nhắc lại, mình như thế này mà
cũng có thể làm diễn viên chính, ước chừng những người khác cũng đều
khỏe mạnh, có thể chịu khổ tương tự như mình.
Cậu vốn dĩ không sợ mệt, huống chi thù lao đóng phim của cậu vượt quá xa
tưởng tượng của chính mình, đừng nói bắt cậu nghiêm túc diễn tập, ngay
cả diễn thay người khác một đoạn cậu cũng nguyện ý. Dương Quýnh lặng lẽ
quay đầu nhìn thử những người khác, quả nhiên từng người một cũng đều là dáng vẻ tinh thần phấn chấn, không hề có bất kỳ sự bất mãn nào.
Kỷ Hiểu lại dặn dò những hạng mục công việc khác, sau đó trong lúc nhân
viên đoàn phim ở bên ngoài bày biện bàn cúng dài chờ giờ lành, bọn họ
lại trước tiên tụ tập một chỗ đọc qua kịch bản một lượt. Là diễn viên
chính, Dương Quýnh lẽ đương nhiên thu hút không ít sự chú ý, cậu căng
thẳng vô cùng, cũng không rõ nên khách sáo với người khác kiểu gì, chỉ
đành phải vẫn luôn mỉm cười, mãi cho đến khi lễ khởi quay bắt đầu, mặt
của cậu đã sắp cười đến cứng lại.
Thế nhưng điều khiến người bất ngờ chính là, trong khi Kỷ Hiểu tập hợp bọn
họ một đám diễn viên xiên xiên vẹo vẹo như một bầy người ô hợp, nhân
viên ở bộ phận khác ai nấy đều chuyên nghiệp tháo vát, từ mấy vị phụ
trách sản xuất cho đến phụ trách cảnh quay, điều phối viên chung, quay
phim, hiệu ứng ánh sáng... Động tác đều vô cùng nhanh nhẹn, hiệu suất
phối hợp hài hòa quả thật vượt ngoài sức tưởng tượng của Dương Quýnh.
Ở các đoàn phim, tình trạng kéo tới kéo lui trì hoãn thời gian rất thường gặp, luôn là nửa ngày trôi qua, đoàn phim lại bởi vì đủ thứ lý do mà
máy móc mãi chưa bật được. Trong khi đó, đoàn phim mới bên này lại khác
hẳn, sau khi lễ khởi quay kết thúc, toàn bộ người ngựa gần như là không
kịp nghỉ ngơi đã bắt tay vào tiến hành quay phim.
Khái quát mà nói, Nghịch Lữ> hẳn là thuộc về đề tài tận thế, bối cảnh là thế giới loài người bị tàn
phá bởi chiến tranh hạt nhân, quốc gia tiêu vong, giống loài biến dị,
xác sống hoành hành... Những người còn sống sót bất đắc dĩ tụ tập ở một
chỗ, sau đó xây tường cao dựng lưới sắt, thành lập nên một khu cách ly.
Khu cách ly được tuần tra hằng ngày bởi quân đội và cảnh sát đặc nhiệm,
phòng ngừa bất kỳ giống loài nào xâm lấn. Đồng thời, tất cả loài người
không bị nhiễm phóng xạ, lại đeo trên cổ tay một chiếc vòng thuộc về
chính mình, bên trong ghi chép thông tin cá nhân.
Câu chuyện bắt đầu, chính là lúc thầy giáo Bách Dương mà Dương Quýnh thủ
vai, bởi vì bị học sinh đùa giỡn mà mất đi vòng tay. Hắn hoảng hốt rụng
rời mà tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng tìm được ở một chỗ gần lưới sắt,
đồng thời còn phát hiện một cậu bé cũng không có vòng tay. Bách Dương sợ khiếp vía, cho là người biến dị xuất hiện, thất kinh tìm đến cảnh sát
đặc nhiệm. Nào ngờ cảnh sát đặc nhiệm mang người đi kiểm tra, kết quả
cuối cùng là đứa bé trai này không bị nhiễm phóng xạ, hơn nữa bởi vì cậu bé mất trí nhớ, không có nhà để về, dứt khoát bị đưa về nơi ở của hắn.
Bách Dương gọi đứa bé này là Bách Chu. Năm đó hắn 30 tuổi, Bách Chu 18 tuổi.
Loài người trong khu cách ly sinh hoạt vô cùng thận trọng, thế nhưng ở đây
có cực ít loại thực phẩm an toàn, hầu hết mọi người đều bị suy dinh
dưỡng, mà bởi vì khuyết thiếu nghiêm trọng nhân viên y tế và dược liệu,
cho nên hàng năm đều có người bởi vì các loại chứng bệnh kỳ quái rời đi
hoặc biến mất. Mọi người trong lòng phẫn hận, muốn tiếp tục mở rộng vùng cách ly nhưng lại vô phương thực hiện, còn nghe nói người biến dị có
sức lực lớn, bạo ngược hung tàn lại máu lạnh, sức chiến đấu mạnh mẽ; bởi vậy bọn họ dồn dập yêu cầu quân đội sớm ngày nghiên cứu chế tạo vũ khí, tranh thủ hủy diệt toàn bộ người biến dị sớm nhất có thể.
Bách Dương thuộc về nhóm người tích cực nhất, mỗi ngày đều đi theo đám người xuống đường kháng nghị, Bách Chu lại không mảy may bận tâm đến việc
này. Hai người bọn họ tính cách bất đồng, mới đầu sinh hoạt cũng là náo
loạn, may thay mấy năm qua thích nghi điều chỉnh không ít, cuối cùng
chuyển thành vừa là thầy vừa là bạn, là người một nhà sống nương tựa lẫn nhau.
Mãi cho đến một
ngày nọ, Bách Dương phát hiện chính mình thế mà lại bắt đầu lão hóa
ngược... Hai người không hiểu chuyện gì xảy ra, thế nhưng trực giác biết là không tốt, vì thế suy nghĩ mọi cách để che giấu. Bách Chu càng ngày
càng lớn, Bách Dương càng già càng trẻ.
Đúng vào một ngày kia có một học sinh phát hiện sự biến hóa của Bạch Dương,
khu cách ly đột nhiên bạo phát chiến tranh, xác sống đột kích, người của quân đội ở tiền tuyến tác chiến, yểm trợ cho mọi người rút lui.
Bách Dương và Bách Chu vừa muốn ở chung một chỗ cùng mọi người, vừa muốn
nghĩ trăm phương ngàn kế để che giấu bí mật, hai người trong quá trình
vừa đánh vừa lui, chứng kiến đủ loại cảm xúc quấn quýt băn khoăn giữa
các nhân vật, cũng ý thức được một tầng tình cảm khác giữa hai người,
ngoài tình thầy trò và tình bạn.
Ngay trong thời khắc Bách Chu muốn lấy hết can đảm để thổ lộ, mọi người lui
đến một vùng cách ly cuối cùng. Nơi này là mảnh đất không nhiễm phóng xạ cuối cùng, chỉ cần cánh cửa cách ly vừa mở ra, thì bọn họ có thể tạm
thời chạy trốn bầy xác sống ở phía sau, nhưng không thể không đối mặt
với người biến dị.
Bách
Chu âm thầm tính toán ở trong lòng, một khi tiến vào khu vực an toàn,
bất kể thế nào cũng phải cùng Bạch Dương nói cho rõ ràng.
Ai ngờ đợi đến lúc bọn họ rốt cuộc hạ quyết định xông lên, lại bị người biến dị bắn phá.
Thời khắc nguy cấp, vô số người tự mình hy sinh chắn thành một bức tường
người, người sống đội thi thể của người chết, vừa gào khóc vừa xông lên
phía trước, nhưng mà mãi cho đến giây phút cánh cửa cách ly mở ra, bọn
họ mới phát hiện —— bên kia mới là loài người bình thường, mà chính bọn
họ, mới là người biến dị trong truyền thuyết.