Phó
Duy Diễn chỉ có thể ngây người ở nhà ba ngày, ba ngày qua vẫn là trước
sau gom góp mới vừa đủ, Dương Quýnh lo lắng hắn bị lệch múi giờ nên nghỉ ngơi không tốt, sáng sớm hôm sau liền thương lượng với hắn, chính mình
đi xem trước, để cho hắn ở nhà nghỉ ngơi.
Ai ngờ Phó Duy Diễn lại nói: "Anh không yên lòng, anh phải đi cùng."
Dương Quýnh buồn bực: "Có gì mà không yên lòng? Em đi trước nhìn xem có chiếc nào thích hợp, trong lòng nắm chắc, cuối cùng mua chiếc nào vẫn sẽ
thương lượng với anh."
Thời điểm nói lời này hai người còn chưa rời giường, Phó Duy Diễn chống
khuỷu tay nằm nghiêng, một chân gác lên bụng cậu, cánh tay kia lại vô ý
thức víu vào áo may ô của cậu.
Dương Quýnh thấy hắn thẫn thờ, kéo kéo, hỏi hắn: "Sao vậy?" Lại vỗ lên tay hắn: "Anh đừng víu nhão áo của em."
Phó Duy Diễn lại bấu víu càng hăng say, nói: "Nhão rồi thì vừa lúc khỏi mặc. Chẳng phải em thích ngủ trần truồng sao?"
"Không mặc làm sao được, " Dương Quýnh liếc mắt nhìn hắn: "Nếu không mặc hai đứa buổi tối ngủ đến mồ hôi chảy đầy người."
Phó Duy Diễn trước đây ôm cánh tay cậu, hiện tại đổi thành ôm eo. Dương
Quýnh cảm thấy bị chèn ép tới hoảng loạn, hơn nửa đêm mơ mơ màng màng
dời hắn qua, chẳng bao lâu sau bên kia lại dính vào. Trời còn nóng, mở
máy điều hòa thì dễ cảm lạnh, nếu không mở thì da thịt kề sát da thịt dễ dính nhớp, Dương Quýnh cuối cùng đành phải tìm một chiếc áo may ô thông khí mặc vào, tùy tiện hắn ôm kiểu gì thì ôm.
Phó Duy Diễn lại nghĩ tới chuyện khác, cái tay không thành thật mò vào bên
dưới áo may ô sờ loạn một trận, cười he he nói: "Cũng đúng, cởi quần áo
cũng là một loại tình thú."
Mới vừa nói xong, sau gáy đã bị đập trúng một bịch hạt dẻ nướng.
Dương Quýnh trợn trắng mắt nhìn hắn: "Anh tiết chế một chút, một giọt tinh
bằng mười giọt máu, anh hai ngày nay cũng quá phóng túng, cẩn thận tổn
hại thân thể..."
Phó Duy
Diễn lại thuận thế hưởng ứng: "Thế vừa khéo hôm nay em bồi bổ cho anh, ở triển lãm xe có một tiệm ăn trong nhà khá ngon, anh muốn đi ăn thận
xào."
Dương Quýnh: "..."
Phó Duy Diễn vòng tới vòng lui vẫn nhất quyết muốn đi xem xe, Dương Quýnh
đành phải chiều theo hắn, lại nghĩ thời gian bà lão đến ở đây tuy rằng
không ngắn, thế nhưng bình thường Phó Duy Diễn bận rộn công việc, chính
mình trái lại là rảnh rỗi, cơ mà chỉ mới lấy bằng lái lại không dám lái
xe của hắn, cho nên quay tới quay lui bà lão cũng không làm sao ra được
khỏi cửa, dứt khoát hôm nay dẫn bà theo đi dạo phố và mua sắm.
Phó Duy Diễn vui vẻ đồng ý, nói một tiếng với bà ngoại, lại từng người sửa
soạn tươm tất, dứt khoát bữa sáng cũng không làm, đi ra ngoài ăn.
Bà ngoại ra cửa được một lần không dễ dàng gì, lần này lại là hai đứa cháu cùng theo bầu bạn, vui sướng đến không biết nói gì cho phải, vào đến
khu trung tâm thương mại lại càng hưng phấn. Lần trước Phó Duy Diễn từng dẫn bà tới, thế nhưng đứa cháu này không quá nhẫn nại, bà cũng chỉ nhìn khung cảnh náo nhiệt một chút rồi trở về.
Hiện tại ba người đều thong thả, Dương Quýnh cũng theo bước chân của bà mà
chậm rãi đi dạo, cùng bà nhìn chỗ này chỗ kia, bà lão chợt cảm thấy trên mặt có thể diện, hai đứa cháu này cũng chu đáo.
Lúc đi ngang qua khu bán mỹ phẩm, Dương Quýnh nhớ tới cây bút kẻ lông mày
của bà ngoại chỉ còn nửa đoạn cỡ ngón tay, bà ngoại lại coi như bảo bối, thi thoảng để quên ở đâu mất còn có thể bới tung lên mà tìm, cứ như thể không vẽ lông mày thì không có cách nào gặp người vậy.
Cậu thoáng ngừng bước chân, muốn mua cho bà ngoại một cây mới, nào ngờ Phó
Duy Diễn ghé lại gần, ngó nghiêng hỏi: "Em muốn mua son à?"
Dương Quýnh thoáng sửng sốt, hỏi hắn: "Em mua son làm gì?"
Phó Duy Diễn nói: "Lần trước em bảo anh mua mà, ngay cái lần đó em đánh
cược với anh. Ngọc bài cho anh, anh còn chưa mua son môi cho em."
Hắn nói xong cũng tiến đến phía trước xem, Dương Quýnh vội kéo hắn lại, bật cười nói: "Ngốc à, ngày đó đùa anh thôi, ngọc bài vốn dĩ chính là mua
cho anh, em muốn mua son môi làm gì."
Phó Duy Diễn lúc ấy mặc dù bắt được đồ vật trong tay, thế nhưng trong lòng
vẫn luôn có một chút không tin, dù sao ngày hôm đó Dương Quýnh vẫn là đi ra ngoài gặp người khác.
Lúc này Dương Quýnh lại nói thêm một lần, hắn mới hoàn toàn tin.
Thế nhưng hắn cân nhắc một lát lại thấy có chút không đúng, vì vậy cúi đầu
nhìn Dương Quýnh hỏi: "Nhưng mà khi đó em không phải tới gặp Từ Chí sao? Sao lại mua đồ cho anh?"
Dương Quýnh liếc hắn một cái không lên tiếng, tự mình đi tìm nhân viên hướng dẫn hỏi mua bút kẻ lông mày.
Phó Duy Diễn lại ở phía sau níu quần áo cậu truy vấn: "Ấy em mau nói xem
nào? Tại sao ở ngay trước mặt hắn lại mua đồ cho anh? Em chỉ nghĩ đến
anh hay là cũng có dự định mua cho hắn?" Lại nói: "Nếu như ngày đó anh
không đi thì sẽ thế nào? Em có cùng Từ Chí hẹn hò hay không? Em sẽ làm
chuyện có lỗi với anh sao?"
Dương Quýnh không buồn phản ứng hắn, Phó Duy Diễn bám nhằng nhẵng không buông: "Cái anh bạn này!"
"..." Dương Quýnh đành phải dừng lại, bất đắc dĩ nói: "Anh rốt cuộc muốn hỏi gì?"
Phó Duy Diễn có chút đắc ý, lại ngượng ngùng biểu hiện ra, đứng hình một
lát mới chọt cánh tay cậu hỏi: "Là em thích anh trước có phải không
vậy?"
Dương Quýnh: "? ?" Cậu thoáng sửng sốt, không hiểu nổi đây là cái logic gì.
Phó Duy Diễn cũng đã tin tưởng sự thật chính là như vậy, phấn khích đến mức lông mày cũng nhướng cao lên một chút, chặc lưỡi nói: "Anh biết ngay
mà, lúc đó em đã phải lòng anh rồi chứ gì, chính mình lén lút yêu thầm
lại ngoan cố, đánh chết cũng không nói, còn đi gặp Từ Chí gì gì. Nhất
quyết phải chờ anh trước tiên cho em cơ hội..."
Dương Quýnh: "..."
Bữa đó mình quả thật chỉ muốn mua ngọc bài cho hắn, nhưng mà đấy có phải là vì mình lúc đó đã yêu thầm hắn đâu?
Ánh mắt của nữ nhân viên bán hàng xinh đẹp đảo tới đảo lui trên người hai
vị khách này. Dương Quýnh rất muốn nói với hắn là anh cũng đừng tự
luyến, làm như người trên Trái Đất này ai ai cũng phải coi trọng anh.
Chính là tình huống bây giờ có tranh cãi cũng không rõ ràng, đành phải
qua loa nói: "Anh nghĩ nhiều quá đấy, em khi ấy vốn là muốn mua vòng tay cho mẹ em, nhưng ở đó cỡ vòng đều không thích hợp mà thôi."
Phó Duy Diễn lại bày ra vẻ mặt "anh hiểu mà, em tùy tiện kiếm cớ thế nào cũng được".
Dương Quýnh: "..." Cậu dứt khoát bỏ cuộc, quay đầu gọi bà ngoại, bảo bà lại chỗ mình chọn một cái bút kẻ lông mày.
Bà lão quả thật rất vui vẻ, ở kia thử thử một chút rất thích thú, còn khen lấy khen để, tuy nhiên lúc nghe đến giá cả thì đau lòng đến xuýt xoa,
còn mặc cả với nhân viên bán hàng: "Cô gái à, cô bán rẻ cho tôi một chút chứ, có thể nào bớt một ít không?"
Nhân viên bán hàng cười nói: "Dì ơi, đây đã là giá khuyến mãi rồi." Nói xong đại khái sợ bà lại hỏi tới, vội nói sang chuyện khác: "Hai cậu này đâu
là cháu ngoại của ngài thế? Ngài có phúc quá, thời nay đàn ông tới mua
hàng đều là mua cho bà xã, cho bạn gái, còn thật sự rất ít ai mua cho
người lớn trong nhà."
Bà lão trúng kế, đắc ý nói: "Cô thấy đứa nào thì giống cháu tôi?"
Nhân viên bán hàng liếc nhìn, suy tư nói: "Có phải là vị trả tiền không ạ?"
Bà lão ra vẻ khoe khoang: "Sai rồi sai rồi, cái đứa không nhúc nhích mới
phải." Nói xong lại bổ sung với người ta: "Đứa trẻ kia là đối tượng của
cháu ngoại tôi, là một người cực kỳ tốt, đặc biệt hiếu thuận, so với đứa cháu nhà tôi khá hơn nhiều."
Nhân viên bán hàng vội cười nói: "Đều tốt đều tốt, ngài xem, hai người cháu
này nhà ngài hiếu thuận chưa nói, lại đều vô cùng đẹp trai, nhìn cũng
xứng đôi."
Phó Duy Diễn
vẫn luôn ở một chỗ cúi đầu lướt điện thoại di động, vốn dĩ cảm thấy hai
người này tán gẫu không có gì thú vị, nghe đến hai câu cuối cùng, khóe
miệng lại không nhịn được lặng lẽ nhếch lên một chút.
Ba người đi dạo đến gần trưa mới nghỉ ngơi, tìm một nhà bán mì sợi và tiểu long bao ăn cơm. Dương Quýnh còn băn khoăn chuyện mua quần áo cho bà
ngoại, dẫn bà tới khu thời trang nữ mua vài chiếc quần mùa thu size lớn. Tuy vậy bà lão dù sao cũng đã có tuổi, đi lên đi xuống này nửa ngày,
vốn dĩ không cảm thấy gì, ngồi xuống nghỉ ngơi là cơn mệt mỏi liền tới.
Bà ngoại thở dài, chép miệng nói: "Không chịu nhận mình già cũng không
được. Bây giờ còn có hai con bầu bạn ta ra ngoài đi dạo, lại dạo quanh
trung tâm thương mại lớn, mua đồ đẹp, rất hài lòng! Đến khi trở về lại
qua mấy năm, nói không chừng từ lúc nào đã co quắp ở trên giường."
Dương Quýnh cảm thấy lời này xui xẻo, vội vã ngắt lời: "Thân thể bà ngoại rắn rỏi thế cơ mà, trở về cũng càng khỏe khoắn."
Bà lão nhoẻn cười, một lúc lâu sau lại không lên tiếng, dựa người vào ghế
sô pha thẫn thờ, sau một lát Dương Quýnh lại nhìn bà, liền thấy bà lão
đã nửa khép con mắt, trông có vẻ như sắp ngủ gật.
Cậu cảm thấy bà lão mấy ngày nay tinh thần hơi suy sút, âm thầm suy đoán có phải là liên quan gì đến bên cậu của Phó Duy Diễn hay không. Thế nhưng
lại nghĩ, kể cả như là chuyện bên đó làm cho bà lão không thoải mái, bà
lão bận tâm việc con cháu của mình, cậu ở bên này duỗi tay không đến,
cũng càng chẳng giúp được gì.
Dương Quýnh đành phải ở trong lòng âm thầm thở dài, nhẹ nhàng hô một tiếng bà ngoại.
Bà ngoại lập tức tỉnh lại, vừa vặn món ăn được dọn lên, bà liền phẩy tay
nói: "Các con ăn trước đi, bà hiện giờ không quá đói bụng."
Dương Quýnh vừa nãy gọi ít món, bấy giờ nhìn bà uể oải, dứt khoát nói với bà: "Bằng không đóng gói lại đi. Lát nữa tụi con trước tiên đưa bà về, bà
ngủ trưa, đến lúc dậy rồi nếu như đói bụng còn có thể trực tiếp ăn."
Bà lão gật đầu đồng ý, cũng không để cho bọn họ đưa về, chờ nhân viên phục mang đồ ăn đóng gói tới, luôn miệng nói: "Hai con cũng đừng đưa ta về,
không phải còn muốn ghé xem xe sao, ta đón taxi trở về, thuê người chở
đến cửa, các con cũng không cần lo lắng."
Dương Quýnh sợ bà say xe. Bà lão khăng khăng bướng bỉnh, một hai phải tự mình đi.
Cuối cùng không có cách nào, Dương Quýnh đành phải vẫy cho bà một chiếc taxi ở cửa, thanh toán trước tiền xe, lại dặn tài xế lái chậm một chút,
thương lượng với đối phương, sau khi đưa bà lão về đến tiểu khu có thể
nào phiền gã gọi lại cho mình một cú điện thoại.
Cậu đưa tiền nhiều, cũng không để cho tài xế trả lại tiền thừa, người sau vui vẻ đồng ý.
Chờ cho xe lái đi, Phó Duy Diễn mới không nhịn được líu lưỡi nói: "Em cũng
cẩn thận quá, bà ngoại lại không ngốc, tự mình gọi xe thì có làm sao
đâu."
Dương Quýnh nói: "Đây chẳng phải là sợ bà gặp phiền phức sao, lỡ như gặp phải tài xế không tốt, bà về nhà sẽ lại khó chịu."
Phó Duy Diễn ồ một tiếng, nhớ tới lời của nhân viên bán hàng, khen cậu: "Em thật là hiếu thuận."
Dương Quýnh nói: "Thì đều nên phải như thế còn gì."
Phó Duy Diễn lại nói: "Cái này chưa chắc đâu, người cậu với cả người anh họ kia của anh, có thể tốt bằng một nửa em thì bà cũng không cần phải âu
sầu như thế."
Hai người đi ra bãi đậu xe, Dương Quýnh sau khi đi ra một đoạn không nhịn được hỏi hắn: "Cậu và anh họ của anh không tốt sao?"
"Không thể nói là không tốt, đều là người bình thường, đối xử với anh cũng rất tốt, thế nhưng việc trong nhà người ngoài không cách nào nói được," Phó Duy Diễn nói: "Nghe mẹ anh nói, người mợ sau của anh rất tri kỷ, cho
nên cậu anh vẫn luôn nghe lời vợ mới. Từ góc độ của anh họ anh mà nói,
bố hắn hiện tại có gia đình mới, hắn phải chịu cảnh ra rìa, có những lúc còn cảm thấy mình là người ngoài. Hơn nữa vốn dĩ những thứ mà bố hắn
nên cho hắn, hiện tại đều ít nhất phải chia ra một nửa, cho nên hắn rất
không cam lòng."
Còn từ
góc độ của cậu hắn mà nhìn vào, vợ mất sớm, kết hôn lần hai, có thể vợ
chồng hoà thuận đã hiếm thấy, mà con cái cũng đã thành gia lập nghiệp,
vốn dĩ cũng không cần ông để tâm quá nhiều. Ông làm như vậy cũng không
có gì đáng trách.
Hai
người trong nhà miễn cưỡng duy trì mặt ngoài hòa bình được không ít năm, cho đến khi nhà của bà ngoại được giải tỏa, bố trí nhà mới, trong tay
lại có một khoản tiền đền bù... Vì vậy cơn sóng ngầm nhiều năm nay giữa
hai bố con này mới vọt lên bề mặt.
Dương Quýnh nghe xong không nén được thở dài, nói: "Bà ngoại còn sống đây mà..."
Cậu chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, rồi lại nghe Phó Duy Diễn nói: "Mẹ anh hôm qua lúc nói với anh, là đang nêu ví dụ cho anh đấy, nói nếu như bà ly hôn
với bố anh, chẳng đảm bảo được bố anh chỉ vài bữa đã cưới vợ nhỏ mới.
Đến lúc đó vợ nhỏ lại sinh thêm một đứa con, bố anh già đầu còn có con,
nghe một chút gió thổi bên tai, chỉ sợ khoản gia sản để dành này không
có được bao nhiêu phần của anh. Bà nói bà chiếm giữ vị trí chính thất (vợ cả) không động đậy, mấy con quỷ nhỏ kia cũng chỉ có thể là quỷ nhỏ."
Dương Quýnh trước đây vẫn cảm thấy tính cách của bà Phó không dễ chịu, nhưng
lấy góc độ của người đứng xem mà nói, bà cũng sống đến có chút thất bại, chồng ngoại tình, con trai cũng không đủ tôn trọng. Thậm chí mới đầu
lúc cậu nghe Phó Duy Diễn nói về bố mẹ hắn, cậu không hiểu nổi tại sao
người này không thoải mái ly hôn, khỏi cần cùng ông Phó dằn vặt lẫn nhau làm gì... Vậy mà bây giờ cậu ước chừng đã hiểu.
Có thể bà thứ nhất là vì con trai, thứ hai... có lẽ là chính mình cũng không cam tâm.
Dương Quýnh hỏi Phó Duy Diễn: "Nếu như nói mẹ anh thuần túy vì anh cho nên mới không ly hôn, anh có cảm kích bà không?"
Thời điểm cậu hỏi vấn đề này, hai người đang trên đường đến triển lãm xe,
Phó Duy Diễn dừng ở giao lộ chờ đèn đỏ, suy nghĩ hồi lâu sau mới nói:
"Anh không biết."
Dương
Quýnh cảm thấy chính mình có chút khờ, tài sản của Phó Hải Lâm tài không phải chỉ có vài đồng bạc bọ, Phó Duy Diễn hiện giờ không chủ động đòi
tiền của bố hắn, không mang ý nghĩa hoàn toàn dửng dưng đối với tài sản. Giả như Phó Hải Lâm thật sự cưới vợ nhỏ danh chính ngôn thuận đẻ ra
thêm mấy đứa trẻ đến phân chia tài sản, Phó Duy Diễn cũng chưa chắc có
thể tiếp thu.
Cậu lại
nghĩ, mỗi nhà đều có nỗi khó xử riêng, Dương Bội Quỳnh những năm qua vẫn mãi mà không tái giá, cũng có một phần nguyên nhân là suy xét đến cậu,
sợ sau khi thành lập gia đình mới thì cậu sẽ có khoảng cách. Tuy rằng
rất nhiều trường hợp đứa con chưa chắc sẽ trân trọng hoặc cảm kích,
nhưng trong xuất phát điểm của cha mẹ, đứa con quả thật chiếm một phần
rất lớn.
Tương phản,
những gia đình không có con giống như bọn họ quả thật là bớt đi rất
nhiều lo lắng. Ràng buộc hôn nhân giữa hai bên cũng hơn một nửa là dựa
vào ràng buộc tình cảm, mà nếu như tình cảm xuất hiện vấn đề, hôn nhân
này mặc dù kết, nói ly cũng chẳng qua là việc tính bằng giây.
Như là Lôi Bằng.
Cậu bất tri bất giác nghĩ miên man, nhất thời cảm thấy bậc làm cha làm mẹ
trong thiên hạ không dễ dàng, phải nuôi dạy con cái, con cái sau khi lớn lên lại có thể sẽ vì các loại sự cố mà dần dần xa lánh, cho dù không xa lánh, lại cũng có khả năng giống như bà ngoại, bận tâm xong con cái lại nhọc lòng đàn cháu, bảy tám chục tuổi cũng không được yên tĩnh. Cậu
nhất thời lại cảm thấy xã hội bây giờ, hơi quá mức vật chất hóa, Lôi
Bằng và Hứa Thụy Vân, bà Phó và ông Phó, người cậu và anh họ của Phó Duy Diễn, mâu thuẫn giữa những người này đều bắt nguồn từ tình cảm, kết
thúc ở tài sản.
Nghĩ như
vậy, cái từ "nhà" này, dường như càng ngày càng ít đi những hương vị vốn có. Hiện giờ người kết hôn, có khi là để thỏa mãn tính dục, có khi là
để khỏa lấp nỗi cô đơn, còn có những người chỉ là thuận theo trào lưu,
cảm thấy mình hẳn là phải kết hôn rồi mà thôi.
Cậu nghĩ tới đây, không nhịn được quay mặt sang hỏi: "Phó Duy Diễn, lúc đó tại sao anh lại muốn kết hôn?"
Phó Duy Diễn liếc mắt nhìn cậu, hơi kinh ngạc: "Làm sao tới bây giờ mà vẫn còn hỏi cái này?"
Dương Quýnh thoáng sửng sốt: "Ai còn hỏi?"
"Tôn Mục, rồi thì trước đây không phải em cũng từng hỏi qua sao?" Phó Duy
Diễn nói: "Cả hai người đều hỏi anh có phải là vì Hàn Thao hay không."
Dương Quýnh quả thật đã từng hỏi, Phó Duy Diễn cũng đã trả lời, thế nhưng
Dương Quýnh vẫn luôn không tin, cũng không để trong lòng. Hôm nay cậu
nghiêm túc hơn, suy nghĩ một chút, nghiêm nghị hỏi: "Vậy anh có phải
không?"
Phó Duy Diễn thản nhiên nói: "Không phải."
Dương Quýnh gật đầu.
Phó Duy Diễn suy nghĩ một chút còn nói: "... Nói ra có chút lập dị, anh ấy
à, chính là ghen tị người khác có nhà, có người đau xót có người quan
tâm, về nhà còn có cơm canh nóng hổi để ăn." Hắn nói đến đây bất tri bất giác nở nụ cười, nghiêng mặt nói với Dương Quýnh: "Hơn nữa ngày đó lúc
nhìn thấy em, cũng không biết tại sao, nguyện vọng kết hôn này của anh
lại đặc biệt mãnh liệt."
Dương Quýnh nhìn thấy hắn cười, tâm tình bất giác cũng tốt lên, hỏi hắn: "Là bởi vì thích em sao?"
Phó Duy Diễn lại lắc đầu: "Không phải."
Dương Quýnh: "..."
Phó Duy Diễn nói: "Hẳn là ngay từ lúc vừa thấy mặt em đã thích anh, sau đó
phát tán ra một loại chất dẫn dụ nào đó đối với anh, giải thích một cách khoa học là trong đó bao gồm adrenaline, dopamine, và phenylethylamine
hormone vân vân và vân vân... Sau đó chuỗi phản ứng của em khơi mào
chuỗi phản ứng của anh..."
Dương Quýnh: "... Nói tiếng người."
Phó Duy Diễn nhìn cậu, hùng hồn dõng dạc nói: "Nhất định là em thích anh trước."