Cuối
tuần Lôi Bằng ghé qua, nhìn thấy cuốn sổ ở thư phòng cười đến ngã bổ
chửng, cứ mãi cười ha ha ha đến không ngậm miệng lại được.
Dương Quýnh treo từng cái bảng tên hoa mới làm lên, bất đắc dĩ nhìn y một cái nói: "Anh khắc chế một chút coi, cẩn thận cười đến tức ngực."
Qua mấy ngày nữa cậu sẽ phải tiến tổ đóng phim, lần này là một kịch bản đô
thị, địa điểm quay chụp cũng chủ yếu ở bản địa, thế nhưng vẫn là phải
rời nhà, cũng không thể thường xuyên trở về chăm nom. Vừa vặn trong nhóm bạn dưỡng hoa của Lôi Bằng có một vị sắp chuyển nhà, muốn làm một cái
cổng vòm trong vườn hoa ở nhà mới. Dương Quýnh bèn dứt khoát ngậm ngùi
rũ bỏ niềm yêu thích, chuyển nhượng mấy chậu hoa này lại cho người ta.
Hôm nay Lôi Bằng lái xe tới đón, tiện thể đưa cho cậu một cái thiệp mời.
Lôi Bằng nói: "Là Hứa Thụy Vân cho anh, hình như là một buổi triển lãm nghệ thuật nho nhỏ, cậu đi xem xem, cũng kết bạn với những người này nhiều
một chút."
Dương Quýnh
liếc qua không quá cảm thấy hứng thú: "Triển lãm nghệ thuật gì cơ, em
lại không có tế bào nghệ thuật, cũng không ham hố gì, còn không bằng ở
nhà ngồi xem tivi chơi điện thoại."
Lôi Bằng cười cậu: "Coi tiền đồ kìa, lại còn ở nhà nữa chứ, hồi trước ai
nói ở đây chỉ là ký túc xá cao cấp ấy nhỉ? Cậu thật sự mong muốn thành
gia thì cũng đừng lười biếng như thế, chịu khó ra ngoài nhiều một chút
nhìn ngó xung quanh, tiếp xúc nhiều những người này, bằng không ở đâu ra nhiều thanh niên tuấn kiệt rơi xuống trước mặt cậu như vậy?" Y đi qua
giúp một tay, chuyển phần lớn chậu hoa xuống, lại hỏi Dương Quýnh: "Cậu
cảm thấy Từ Chí thế nào?"
"Cái gì thế nào? Anh còn mai mối thật đấy à, " Dương Quýnh cười: "Gần đây em bận việc không có thời gian cùng gã đơn độc ở chung, mà nhìn vào vòng
bạn bè của gã, anh không cảm thấy điều kiện của gã hơi quá tốt sao? Em
không có ý định trèo cao đâu."
Lôi Bằng nhíu mày: "Cái gì gọi là trèo cao, điều kiện của cậu cũng không kém cơ mà? Lại nói điều kiện tốt thì không được à?"
"Không phải là được hay không được, những cặp đôi điều kiện chênh lệch cũng
chẳng phải là không có, thế nhưng người ta là có tình cảm trước, hoặc là lòng dạ rộng rãi tư tưởng thông thoáng. Còn điều kiện nhà em lại quá
phổ thông, em và mẹ đều là dân thường, vừa không muốn chiếm tiện nghi,
cũng không muốn suốt ngày nơm nớp nhìn sắc mặt người khác. Trước đây kết giao với Giang Chí Hoành, mẹ gã lúc nào cũng nhìn em bằng ánh mắt soi
mói. Nào có ai nguyện ý kém người một bậc đâu."
Lôi Bằng nghĩ thầm, đó chính là vì Giang Chí Hoành là cái đồ ngu ngốc,
phỏng chừng chính gã đã nhìn cậu không vừa mắt nên người nhà của gã mới
là cái đức hạnh kia, nhưng lại cảm thấy lời này nói ra khó nghe, suy
nghĩ một chút chỉ mở lời khuyên nhủ: "Ngược lại anh đây chính là vì muốn tốt cho cậu, dù thế nào đi nữa, tùy tiện tìm một ai đó cũng so với cái
nhà hiện tại này của cậu tốt hơn nhiều. Nhìn cậu cứ như chăm trẻ chưa
cai sữa ấy." Y không nhịn được liếc nhìn cuốn sổ, lại hỏi Dương Quýnh:
"Nói thử một câu xem, cậu đi hay không đi."
"Có thời gian rảnh thì sẽ đi, " Dương Quýnh bất đắc dĩ cười cười, suy nghĩ
một chút lại nói: "Anh đừng nói mãi Phó Duy Diễn như thế. Hắn thật ra
cũng rất đáng tin cậy."
Chỉ là tuy rằng nói như vậy, thật sự bắt cậu liệt kê những điểm chứng minh
sự đáng tin cậy của Phó Duy Diễn, kỳ thực cậu cũng liệt kê không ra.
Công việc của Phó Duy Diễn thực sự rất bận, Dương Quýnh có lần ghé qua đưa
đồ cho hắn, vừa dịp đang thư thả nên ngồi đợi trong chốc lát. Lúc đến
Phó Duy Diễn đang ở trên bàn mổ, nói là sắp kết thúc, kết quả Dương
Quýnh không lâu sau lại thấy Phó Duy Diễn vội vã đi ra từ phòng giải
phẫu, chạy thẳng một mạch tới khu khám bệnh khác. Dáng vẻ hắn đầy nôn
nóng, Dương Quýnh nhìn từ xa cũng không khỏi lo lắng, sau đó mới biết
được là có bệnh nhân chảy máu rất nhiều cần cấp cứu gấp, Phó Duy Diễn
trước đó đã phải làm bốn ca giải phẫu, ca cuối cùng này đang chuẩn bị
khâu bụng lại, nếu như tình huống thuận lợi, làm xong hắn vừa vặn có thể nghỉ ngơi, lần này đột ngột xảy ra chuyện, khiến cho hắn vừa đi ra ngay cả ngụm nước cũng không kịp uống.
Lần đó Dương Quýnh không đợi được người, buổi tối Phó Duy Diễn trở về, cậu
mới biết bệnh nhân kia lúc đó vì ra máu quá nhiều nên bị sốc giảm thể
tích, vì vậy không thể di chuyển, tình huống đặc thù cũng không thể khâu lại cầm máu, Phó Duy Diễn và đồng nghiệp chỉ có thể ngồi xổm ở bên
giường xử lý, đợi đến khi tình trạng của bệnh nhân ổn định đã là hơn hai giờ sau đó.
Tình huống
như vậy ở trong bệnh viện chỗ nào cũng có, Dương Quýnh ngày đó cười hắn, nói công việc này của anh cũng đủ mệt thật đấy, tôi thấy anh còn không
sướng bằng tôi đây.
Ai
ngờ Phó Duy Diễn nằm lì ở trên giường thở dài một hơi, cuối cùng than
thở với Dương Quýnh: Tôi đây đã rất thoả mãn rồi, các đồng nghiệp của
tôi cũng như tôi thôi, làm việc cường độ cao trong thời gian dài, ngoài
việc bình thường khám chữa bệnh còn phải chiếu cố cảm xúc của bệnh nhân, tâm lý của người nhà. Phải giải thích cho những người không hiểu tại
sao phải dùng thuốc này, phải làm kiểm tra kia, có thời điểm được xem là thiên sứ cứu gánh trên vai trách nhiệm nặng nề, có thời điểm bị người
xem là nhân viên phục vụ gọi tới kêu đi...Ngoài ra còn phải đối phó với
áp lực từ đồng nghiệp, từ lãnh đạo... Tan làm về nhà, còn phải đối mặt
với chi phí sinh hoạt ngày càng tăng cao, người khác ở nhà cao cửa rộng, cậu còn muốn cùng bà xã sống trong nhà trọ? Con cái nhà người ta đi nhà trẻ, cậu thì chỉ tha thiết mong mỏi nhìn con mình ở nhà nghịch bùn? Tuy vậy lương không tăng, đánh giá chức danh cũng khó, biết phải làm sao
bây giờ? Thu nhập mờ ám, bệnh nhân đút lót, tiền hoa hồng bán thuốc...
Mấy thứ này cậu chịu nổi không?
Bác sĩ có người khổ cực, có người y đức, tuy nhiên thành phần đục nước béo
cò làm việc suy đồi, vì tiền hoa hồng mà kê đơn thuốc chứa nội tiết tố
cũng có, người nhà bệnh nhân vì bị lừa đảo mà tức giận, sau đó nảy sinh
lòng thù ghét đối với hết thảy những người mặc áo blouse trắng, ấy vậy
mà lúc bị bệnh thì lại không thể không đến, vì vậy mối quan hệ giữa bác
sĩ và bệnh nhân càng trở nên căng thẳng hơn, công việc cũng càng lúc
càng khó làm. Thế nhưng chuyện này có thể trách ai đây?
Dương Quýnh cảm thấy đề tài này rất trầm trọng, đành phải chuyển qua hướng
khác nói: "Hẳn là thế rồi, lần trước tôi ngộ độc thức ăn là ca trực của
anh có đúng không, nhìn anh suốt một buổi tối đều không chợp mắt được
một lát, chế độ trực ban này có điểm thiếu nhân đạo quá nhỉ."
Phó Duy Diễn nhất thời không hé răng, sau một lát mới nói: "Bác sĩ trong ca trực có thể ngủ, nếu như vận may tốt chưa biết chừng có thể nghỉ ngơi
cho đến hừng đông, vận may không tốt thì vẫn luôn gập bụng." Hắn nói
xong liếc nhìn Dương Quýnh một cái, suy nghĩ một chút, lại nuốt nửa phần sau định nói trở về.
Ngày đó hắn trực ban, thế nhưng thực ra nửa đêm trước vẫn coi như là sống
yên ổn, sở dĩ mãi không ngủ thật ra là vì sợ Dương Quýnh bị cảm lạnh.
Ngày đó Dương Quýnh thoạt nhìn rất suy yếu, Phó Duy Diễn mới vừa biết
cậu thất tình lại bị người từ hôn, trong lúc nhất thời đầu óc mơ hồ,
cũng không biết Dương Quýnh ngộ độc thức ăn là vì bất cẩn hay là tích
trữ ý niệm khác. Sau đó hắn đi xem cậu, lại phát hiện tư thế ngủ của
người này không được tốt, cánh tay cẳng chân đều lộ ra ngoài. Lúc đó
thời tiết mùa xuân còn se lạnh, Phó Duy Diễn sờ thấy tay chân người này
lạnh lẽo, đành phải cau mày nhét trở về cho cậu. Một lúc nữa lại lượn
qua xem, sau đó lại cẩn thận nhét tay chân cậu vào chăn.
Rất nhiều năm về trước hắn cũng từng chăm sóc một người khác như vậy, khi
đó hắn vẫn đang ở ký túc xá của bệnh viện, mỗi dịp bạn cùng phòng vắng
mặt, người kia liền đến tìm hắn chơi, buổi tối thuận tiện ngủ lại trong
túc xá, Phó Duy Diễn ở giường trên, người kia ở giường dưới. Có lần ổ
cắm điện trong phòng bị hỏng, Phó Duy Diễn lấy điện thoại chiếu sáng
xuống giường đi toilet, thoáng nhìn người kia lộ ra một cánh tay ở bên
ngoài, bèn lặng lẽ nhét lại vào chăn cho y. Sau đó lại mấy lần như vậy,
người kia mới cười nói cho hắn biết: "Thực ra tôi ngủ rất nghiêm chỉnh,
cơ bản là một buổi tối đều không ngọ nguậy." Phó Duy Diễn nhíu mày nhìn
y, lại thấy người kia hé miệng cười nói: "Thế nhưng lúc ở với cậu là
trường hợp ngoại lệ, bởi vì tôi nhớ rõ phải để lộ cánh tay ra, chờ cho
cậu nhét về giúp tôi."
Phó Duy Diễn cảm thấy hành vi như vậy vừa ấu trĩ vừa tẻ nhạt, người kia lại cảm thấy ngọt ngào, chỉ nói: "Con người cậu quá ít biểu lộ tình cảm ra
ngoài, không làm như vậy tôi cũng không biết cậu yêu tôi."
Khi đó tuổi còn trẻ, hơi một tí đem yêu hay không yêu treo ở bên mép, Phó
Duy Diễn không cảm thấy không ổn, thậm chí thường xuyên tự xem xét lại,
có lẽ nào chính mình thật sự quá lạnh lùng? Quá vị kỷ? Hắn cũng nếm thử
qua thay đổi, như là ngày lễ tặng quà, gọi điện thoại chúc ngủ ngon, mấy chi tiết nhỏ kiểu như vậy, nhưng càng lâu về sau hắn mới phát hiện cũng có thể không phải là hắn làm quá ít, mà là những kẻ ở bên cạnh người
kia làm quá nhiều. Giang Chí Hoành làm nhiều hơn? Phó Duy Diễn mỗi lần
nghĩ đến vẻ mặt tiếc hận của Dương Quýnh là lại thấy buồn cười, đó là
cậu còn chưa từng thấy Lý Chí Hoành, Vương Chí Hoành...
Đương nhiên hắn cũng không muốn để cho Dương Quýnh biết đến các thể loại như
Lý Chí Hoành, Vương Chí Hoành, thứ nhất phàm đã là nam nhân thì chẳng ai nguyện thừa nhận đối tượng của mình có nhiều mối quan hệ mờ ám, dù sao
người khác nhìn vào, thông thường trực giác đều cho rằng người đàn ông
này khả năng là không có sức cuốn hút hoặc là không có bản lĩnh, thứ hai là thực ra hắn rất hài lòng với hình thức ở chung này cùng Dương Quýnh, hai người không cần liên luỵ đến nhau quá nhiều, Dương Quýnh lúc rảnh
rỗi sẽ chăm sóc hắn, thỏa mãn cơn đói và sở thích ăn uống của hắn, hắn
cũng ở những tình huống điều kiện cho phép mà cung cấp cho cậu hết thảy
những tiện ích trong khả năng của mình, chẳng hạn như tận lực làm cho
đối phương ăn ở thoải mái, Dương Quýnh cần dùng xe hắn có thể cho mượn,
có thời gian thậm chí có thể lái xe đi đón, hắn nguyện ý thỏa hiệp đồng
thời nỗ lực cùng mấy thứ cây cỏ đông trùng hạ thảo đó chung sống hòa
bình, cuối tuần hoặc là những hôm nào hắn được nghỉ làm, hắn cũng nguyện ý đến nhà đối phương đóng vai con rể ngoan hiền hiếu thuận.
Ngặt nỗi, điều kiện tiên quyết là Dương Quýnh cũng giống như hắn, thoả mãn
với cuộc sống hiện giờ, bằng không nhìn vào Giang Chí Hoành như vậy vẫn
có thể cùng Dương Quýnh đi tới bước yêu đương rồi kết hôn lĩnh chứng,
nếu đổi thành các thể loại như Lý Chí Hoành Vương Chí Hoành, giá trị
nhan sắc càng cao hơn, dịch vụ chăm sóc tận cửa càng tốt hơn, Dương
Quýnh chẳng phải là chỉ chớp mắt đã bị người tẩy não dắt đi.
Phó Duy Diễn vì thế mà mơ hồ cảm thấy lo lắng, mãi đến tận Dương Quýnh nói
cho hắn biết ngày mai muốn đi tham gia một cái triển lãm nghệ thuật.
Phó Duy Diễn hơi kinh ngạc, hỏi Dương Quýnh: "Ai tổ chức? Chủ đề là cái
gì?" Dương Quýnh cầm thư mời bằng tiếng Pháp trong tay nhíu mày nửa
ngày, một chữ cũng không biết, dứt khoát lời ít mà ý nhiều mà tổng kết: " Chắc là kết thân đi."