Mấy ngày nay Phó Duy Diễn bị giày vò đến thê thảm, trong phòng ngủ xuất
hiện rất nhiều côn trùng nhỏ, bay tới bay lui. Tuy vậy phun thuốc thì
hắn không dám, cũng không biết rốt cuộc là bị bệnh gì dùng thuốc gì, chỉ có thể mở cửa sổ xua đuổi bọn chúng ra ngoài. Tôn Mục ghé qua phụ hắn
một tay đuổi sâu bọ, đuổi một hồi lại cảm thấy có chút ngu xuẩn, lên
tiếng kiến nghị: "Phun thuốc đi chứ, mấy cái thứ gì thế này, ấy đậu má!"
Gã nhất thời không quan sát, vội vàng lau đi vệt màu trắng dính nhơm nhớp
trên tay, quả thực buồn nôn muốn chết. Tôn Mục chưa bao giờ khoái tiếp
xúc với ba cái thứ hoa cỏ này, vừa nhìn sang mấy chậu khác lại thấy lá
cây hoặc là co quắp lại, hoặc là dày đặc đốm trắng, càng cảm thấy đau
đầu dữ dội.
Phó Duy Diễn so với gã còn đau đầu hơn. Hắn vốn dĩ đã sợ côn trùng nhỏ, luôn cảm
thấy chúng nó sẽ cắn hắn, lúc Dương Quýnh còn ở đây rõ ràng chẳng làm
sao, cậu vừa đi một cái là bọn yêu ma quỷ quái này từ đâu lũ lượt tràn
ra. Phó Duy Diễn ban đầu không coi là chuyện gì to tát, còn học theo
Dương Quýnh hòa tan mấy gói thuốc vào nước rồi xịt khắp nơi, ai dè phun
xong côn trùng không chết, hoa lại chết mất rồi.
Dương Quýnh nói
còn hai ngày nữa sẽ trở lại, người xung quanh hắn không một
ai hiểu mấy thứ này, hắn cũng không tra cứu được, dứt khoát mua mấy chậu trông na ná thay thế vào, ngặt nỗi không biết là bị ông chủ hãm hại hay là sâu bọ từ trước chưa bị diệt sạch sẽ, chỉ trong vòng hai ngày, phòng ngủ lại bị đông đảo bọ xanh bọ đen tụ tập ấp trứng.
Phó Duy Diễn quả thật hỏng mất, mở cửa sổ thông gió một lát, lại cầm bình
tưới xịt đẫm mặt trên mặt dưới lá cây mỗi cái một lần, lúc này mới lấy
điện thoại ra bắt đầu chụp hình. Hắn chụp toàn cảnh, còn chỉnh thêm một
bộ lọc màu, thoạt trông xa xa không hề có một điểm kỳ dị.
Tôn Mục xem như nhìn thấu manh mối, cười nhạo hắn: "Cậu giỏi thật đấy, còn
dàn dựng cảnh thái bình giả tạo." Lại hỏi hắn: "Dương Quýnh khi nào về?"
Phó Duy Diễn gửi xong bức ảnh liền vội vội vã vã đi ra ngoài, chờ thay xong một bộ quần áo khác mới đáp lời gã, nói: "Ngày kia. Nhưng mà tốt nhất
là về nhanh nhanh giùm tôi với, tôi đây sắp điên rồi, uầy cậu nhìn giúp
tôi một chút, có phải là bị cắn rồi không?"
Hắn duỗi cánh tay ra, mặt trên có mấy nốt hồng hồng, tuy vậy càng đập vào
mắt hơn cả chính là hai vết cào dài khoảng ba tấc bên dưới ống tay áo
ngắn.
Tôn Mục quét mắt
qua vết cào kia một lượt, cười nói, "Cái này tôi nhìn cũng không ra được đâu, thôi cậu vẫn nên qua ở phòng còn lại đi."
"Ừ, " Phó Duy Diễn đáp một tiếng, hỏi vào chuyện chính: "Bên chỗ bạn cậu là tình huống như thế nào?"
Hắn vẫn luôn rao bán căn phòng trọ kia, tuy rằng thời hạn năm còn lại không nhiều, hướng phòng cũng không có gì đáng giá, thế nhưng vị trí không
tồi, nội thất cũng đầy đủ, khoảng thời gian này bên môi giới cũng gọi
điện cho hắn nhiều lần, nói có người muốn mua, muốn gặp hắn nói chuyện.
Phó Duy Diễn vốn đĩ đã thống nhất thời gian gặp mặt, ai ngờ phút cuối
cùng Tôn Mục lại tới hỏi hắn, nói có một người bạn muốn mua.
Tôn
Mục nói: "Cậu ấy là bạn học cấp ba của tôi, trước đây quan hệ còn rất
thân thiết, sau này không ở cùng một thành phố nên cũng ít liên lạc. Lần trước tình cờ gặp lại, cậu ấy đang tìm phòng ở, cho nên mới nhờ tôi hỏi xem."
Phó Duy Diễn gật đầu: "Hắn tính toán bỏ ra bao nhiêu tiền?"
"Cậu đang rao ở ngoài là bao nhiêu?" Tôn Mục do dự một chút, hơi ngập ngừng: "Cậu ấy cũng không có nhiều tiền."
Phó Duy Diễn nhướng mày.
Tôn Mục nói: "Kể ra thì cậu ấy cũng đáng thương, từ thời cấp ba đã yêu
đương, sau đó không thi đại học mà ra ngoài đi làm sớm, kiếm tiền đều là cho bạn trai cậu ấy, mua phòng mua xe, kết quả cách đây ít lâu người
nhà bạn trai hắn phản đối, hai người chia tay. Tiền đều dâng cả cho bạch nhãn lang*, trên người chỉ còn một khoản nhắm chừng vừa đủ chi trả tiền cọc cho căn trọ kia của cậu." Gã nói xong một hơi, lại nhiều chuyện
thêm một câu: "Hây dà, hoàn cảnh này còn na ná Dương nhà các cậu nha."
*bạch nhãn lang: sói mắt trắng, chỉ những người vong ân bội nghĩa, không có tình, tâm địa hung ác.
"... Vậy thì cậu hơi bị nhầm đấy, " Phó Duy Diễn không biết nghĩ đến cái gì, nói giọng đắc ý: " Dương nhà chúng tôi tính toán chi li vô cùng, mỗi
ngày còn ghi sổ chi tiêu đây này, họ Giang còn lâu mới chiếm không được
tiện nghi của em ấy."
Tôn Mục lại nói: "Cái này chưa chắc đâu nha, ghi sổ với cậu là vì không có
tình cảm. Chưa biết chừng với họ Giang thì lại là quan hệ khác, sao
giống được."
Sổ sách của Dương Quýnh là Phó Duy Diễn vô tình phát hiện, bên trong liệt kê ra
những khoản chi tiêu hằng ngày, đồ mua cho nhà và mua cho cá nhân tách
ra thành hai bên, các khoản gia dụng viết bút đỏ, từ tiền điện nước gas
đến thực phẩm gạo dầu muối, gạch đầu dòng rõ ràng, nguồn gốc rành rọt.
Bên cạnh đó những khoản tiền như là Phó Duy Diễn cho cậu mua hoa, thì bị cậu khoanh riêng ra một góc, còn tính con số tổng cộng.
Phó Duy Diễn vốn dĩ cảm thấy chả sao hết, thậm chí trông Dương Quýnh ghi
nhớ nghiêm túc quy củ như thế còn thật thoải mái, cảm thấy Dương nhà
mình thật là đảm đang. Thế nhưng lúc này Tôn Mục nhắc đến, hắn mới ý
thức được tính toán rõ ràng như thế chỉ có thể thuyết minh được là hai
người bọn họ quá xa cách.
Buổi tối Phó Duy Diễn đi ngủ từ rất sớm, trước khi ngủ còn nhịn không được
quét vòng bạn bè một phát, xem Dương Quýnh gần đây cập nhật cái gì ——
Dương Quýnh từ lúc kết hôn với hắn chỉ đăng đúng một bài, chính là bức
ảnh tự sướng lần kia hai người giả vờ giả vịt chụp. Phó Duy Diễn cảm
thấy biểu cảm của mình trong tấm hình kia chưa đủ tốt, góc độ cũng quá
dị hợm, chụp lên mặt cứ dài như mặt ngựa, trông già ơi là già.
Tuy vậy kéo về phía trước nữa, phát hiện Dương Quýnh trước kia cũng không
đăng bức hình nào có mặt Giang Chí Hoành, hắn liền vui vẻ trở lại, nghĩ
thầm nhất định là Giang Chí Hoành quá xấu, đến cả cơ hội lọt vào ống
kính cũng không có.
Nhưng mà hắn lại không biết, Giang Chí Hoành
không có cơ hội lọt vào ống kính đang ngồi song song với Dương Quýnh.
Giang Chí Hoành vốn dĩ bay đến Bắc Kinh tham dự kỳ thi, thi xong rồi vì
muốn về sớm nên đã đặt trước
chuyến bay cùng ngày. Chỉ là vừa khéo hắn đến cửa máy bay thì nhặt được
một tấm vé, phía trên là tên Dương Quýnh, số ghế ngồi còn ở ngay bên
cạnh gã.
Dương Quýnh đang sốt ruột đến sắp khóc, nghe tin bèn kích động chạy như bay tới, vừa
nhìn thấy là gã thì sững sờ mất nửa ngày không nói nên lời, cuối cùng
gượng gạo thốt ra một câu cảm ơn. Một màn ở lễ cưới để lại ấn tượng quá
sâu sắc, lúc đó Dương Quýnh mắng đến cực kỳ tàn nhẫn, bởi vậy bây giờ
cũng cực kỳ xấu hổ. Giang Chí Hoành vốn dĩ cũng trầm mặc một lúc lâu,
sau rốt vẫn là người mở miệng trước, nói với cậu: "Chuyện lần trước ấy
mà, thật là ngại quá."
Dương Quýnh vội cười với gã, nói: "Không sao không sao, người ngại là em mới đúng."
Giang Chí Hoành nói: "Ngày đó anh uống hơi nhiều, ban đầu thấy em cứ rót mãi
cho Hàn Thao, vậy nên liền cho rằng... em vẫn còn để ý chuyện của chúng
mình. Thôi thì mặc kệ là như thế nào, ngày ấy vẫn là lễ cưới của em và
chồng em, mấy lời anh nói thật sự là quá đáng rồi."
Gã nói xin
lỗi bằng giọng rất chân thành, Dương Quýnh lại cảm thấy lấn cấn một cách kỳ quái, suy nghĩ một hồi không biết tiếp lời thế nào, mà im
lặng mãi thì cũng không tốt, vì vậy chỉ bảo: "Không sao, ít nhất anh vẫn gửi năm ngàn đồng tiền mừng mà."
Giang Chí Hoành: "..."
Dương Quýnh lẳng lặng suy nghĩ trong phút chốc, mơ hồ đoán được một thoáng ý
đồ của hắn, bèn thuận miệng hỏi: "Anh dạo này thế nào?"
Quả nhiên, Giang Chí Hoành lập tức tỏ vẻ ngại ngùng cười cười: "Rất tốt, anh và Hàn Thao cũng có điểm tiến triển."
Dương Quýnh: "..." Giang Chí Hoành là người làm việc cẩn thận, gã nói "có
điểm tiến triển" chẳng khác nào tiến triển rất lớn. Cậu nhin không được
nghĩ thầm, chả trách tích cực xin lỗi tán gẫu như thế, hóa ra là có ý đồ cả. Dương Quýnh nhất thời nổi lên ý xấu trong bụng, giả vờ kinh ngạc
nói: "Thật á? ! Vậy thì chúc mừng anh nhiều nha. Xem ra y đã triệt để
buông xuống Duy Diễn nhà em rồi, đúng là chuyện tốt, chúc mừng chúc
mừng."
Nửa sau chuyến bay Giang Chí Hoành quả nhiên từ đầu tới cuối không nói với cậu thêm một
lời nào. Dương Quýnh rốt cuộc thanh thản, trong chốc lát cảm thấy mình
quá không tử tế, chốc nữa lại đột nhiên nhớ đến Phó Duy Diễn, phân vân
tới lui chẳng rõ có nên nói cho Phó Duy Diễn biết mối tình đầu của hắn
sắp sửa bị người cuỗm đi mất không.
Thật lòng mà nói, Dương
Quýnh rất không thích Hàn Thao, cậu cảm thấy người
kia và Giang Chí Hoành là cùng một giuộc, con người thanh cao, vị kỷ,
thích đùa giỡn mập mờ, thể hiện bản thân mình đặc biệt, trăm phần trăm
ngụy quân tử. Tuy vậy cậu cũng có thể nhìn ra Hàn Thao đối với Phó Duy
Diễn không giống những người khác. Dựa theo phim truyền hình cẩu huyết
và tuyệt đại đa số trường hợp đã gặp ở ngoài đời mà phân tích, Dương
Quýnh cảm thấy mối quan hệ của Phó Duy Diễn và Hàn Thao giống như là một đôi tình nhân yêu nhau tha thiết nhưng lại có hiểu lầm không thể tháo
gỡ, mà nếu như chiếu theo quy luật cố hữu, những người yêu nhau nhất
định đều sẽ trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn, như là cãi nhau ly biệt hay là hiểu lầm, người thứ ba xen vào gì đó... Mà chính cậu và Giang
Chí Hoành thì mắc kẹt ở trong câu chuyện của bọn họ, đóng hai cái vai
phụ nhất định sẽ bị cho hy sinh*, cuối cùng đều phải ngậm ngùi đứng cạnh nhau nhìn hai vị nhân vật chính tu thành chính quả.
*nguyên văn: pháo hôi điệu, từ "pháo hôi" này có nghĩa gốc là tro tàn sau khi
bắn pháo, trước đây dùng để chỉ những người lính được sử dụng làm con
tốt thí mạng, đánh bom cảm tử hoặc làm bia người. Sau này, từ này dùng
để chỉ những nhân vật phụ chuyên ganh ghét, bôi xấu, hãm hại nhân vật
chính, cuối cùng nhận lấy kết cục không tốt đẹp gì.
Dương
Quýnh trên đường trở về không khỏi suy nghĩ càng lúc càng miên man,
nghĩ đến Phó Duy Diễn ngoại trừ vừa lười biếng lại vừa ham ăn, thật ra
cũng rất nhiều ưu điểm, người như vậy thật ra từ lúc sinh ra đã nên được người yêu thương đau xót, có người cam tâm tình nguyện yêu hắn, cưng
chiều hắn, chăm sóc hắn, mà con người hắn cũng dễ dàng thỏa mãn, người
nào yêu hắn cũng sẽ không quá cực khổ. Lại nghĩ đến Giang Chí Hoành, con người Giang Chí Hoành thoạt nhìn ôn hòa mà thực chất tâm tư phức tạp,
nếu như bỏ qua điểm gút mắc kia với chính mình thì thật ra người này
cũng không tệ lắm, si tình, nguyện ý trả giá, người như thế thích hợp ở
bên một người mà hắn yêu, bởi vì như vậy sẽ dễ làm cho hắn có cảm giác
chinh phục thành công.
Mà cậu, đại khái chính loại người tẻ nhạt
nhất, không có gì đặc biệt, tràn đầy mong đợi đối với một tình yêu đẹp,
nhưng trên thực tế lại nhiều lần thỏa hiệp với cuộc sống. Cuộc sống của
người khác là một hồi "bệnh công chúa*", lại hoặc là như một bài hát
"Chinh phục" đầy quật cường, trong
khi đó chính mình thì lại là một tấm bánh bột mì lớn, chảo nóng, bánh
trải phẳng, vẩy hành băm nhỏ cùng một nhúm muối lên, vừa vặn thích hợp,
hết thảy chỗ nào tốt chỗ nào xấu đều có thể dùng mắt trần mà nhìn thấy.
*nguyên văn: vương tử bệnh
Con đường về nhà kết thúc lúc nào không hay, Dương Quýnh trả tiền xuống xe, rồi kéo vali hành lý đi lên lầu. Lúc mở cửa cậu cố ý nhẹ tay nhỏ tiếng, rón ra rón rén khẽ khàng đi vào, sợ quấy rầy đến giờ nghỉ ngơi của Phó
Duy Diễn. Nào ngờ Phó Duy Diễn cũng không ở nhà, cửa phòng ngủ chính mở
rộng, Dương Quýnh sững sờ, vẫn không nhịn được bật đèn lên đi tới xem
hoa trên ban công.
Chỉ
liếc mắt một cái đã khiến cho cậu đau lòng đến nỗi không nói nên lời——
hơn nửa số hoa trên ban công đã bị thay đổi chủng loại, chỗ hoa ban đầu
cậu dưỡng chỉ còn lại có hai chậu, lá cây cũng đều bị sâu cắn đến biến
sắc, ủ rũ héo tàn.
Dương Quýnh không buồn để ý tới gì khác, vội đi ngắt hết lá và nụ hoa dính sâu, sau đó tìm ra một gói Bao kim mãn (thuốc trừ sâu) pha vào nước xịt tạm, chờ tất cả xong xuôi cậu cũng không còn sức lực
đi tắm, vội vã rửa tay liền đi ngủ, lại suy nghĩ đến sáng mai đi mua một ít nông dược về.
Trong
lòng cậu đang mải suy tư, cũng không chú ý cửa phòng ngủ của mình mở hay là đóng, mơ mơ hồ hồ cởi quần áo chui vào trong chăn, dịch người vào
giữa giường, bất chợt mò tới một thứ gì đó mềm mại vô cùng.