“Ta quan tâm nàng, sợ mình quá lỗ mãng sẽ dọa nàng. Thì ra ta chỉ tự mình đa tình! Nàng đâu
có bất an, sợ hãi đâu chứ? Ta thấy nàng như cá gặp nước đấy!” Nói xong,
Hoa Luyện xé nát xiêm y của Thanh Hoan, dùng khinh công nhảy lên áp
Thanh Hoan xuống. Thanh Hoan là một nữ tử yếu đuối, tay trói gà không
chặt, làm sao có thể phản kháng được. Hoa Luyện lại cố tình muốn làm
nàng đau đớn, nên lập tức cởi sạch quần áo của mình, đi thẳng vào nơi
mềm mại ấm áp kia.
Đi vào rồi hắn mới biết được sung sướng khi
giao hoan. Lần đầu tiên Hoa Luyện tiếp xúc với nữ tử, bị Thanh Hoan hút
chặt nên rất nhanh chóng tiết ra chất dịch nóng bỏng. Thân mình Thanh
Hoan trần trụi, thấy hắn tiết ra liền muốn đứng dậy trốn thoát nhưng lại bị Hoa Luyện kéo lại, ấn xuống dưới thân. Bởi vì vừa rồi tiết ra quá
nhanh, nên lần này hắn càng lăn qua lăn lại, chỉ muốn cho nữ nhân này
nếm mùi đau khổ, làm sao có thể thông cảm đây?
“Hay là do vi phu
vắng vẻ nàng, nàng không thỏa mãn nên mới không cần mặt mũi, muốn chơi
đùa với Quân Vô Nhai ngoài sân?” Hoa Luyện cắn lỗ tai Thanh Hoan, thân
mình của nàng thật sự quá dâm đãng, rõ ràng không cần phải dạo đầu, thậm chí nàng không hề có ý muốn nghênh hợp, nhưng chỉ cần có tay nam nhân
vào là thân thể lập tức mềm thành một bãi nước. Nói khó nghe thì chính
là tiện mệnh trời sinh để hầu hạ nam nhân. “Vậy nàng cứ yên tâm, vi phu
sẽ thỏa mãn nàng.”
Hoa Luyện thật sự tức giận. Hắn biết Hoa Tam
đối xử với Thanh Hoan như thế nào, nên dù Thanh Hoan lạnh nhạt thì hắn
cũng cảm thấy không sao. Nhưng hắn không thể tin được là trước đó vài
ngày nàng mới đồng ý với hắn sau này chỉ có một mình hắn, vậy mà vừa
quay đi liền lén gặp tình nhân cũ ngay dưới mí mắt của hắn! Trên đời này làm gì có nam nhân nào chịu được chứ? Hắn chưa bóp chết Thanh Hoan đã
là rất nhân từ rồi.
Thanh Hoan thống khổ nhắm mắt lại, trong
lòng nói không được, trong đầu cũng nói không được, chỉ riêng cái thân
mình hạ tiện này sớm đã đầu hàng. Nàng vì tâm nguyện của nữ quỷ Thất
Thất mà có thể nói là cái gì cũng từ bỏ. Nếu uổng công thì thà rằng nàng chết ngay lúc này còn hơn sau này không còn chút mặt mũi nào.
Hoa Luyện vừa ra vào trong thân mình duyên dáng kia, vừa nói lời không đứng đắn. Hắn cho là bị lửa giận làm choáng váng. Lúc mới đầu biết chuyện
này, Hoa Luyện không chịu tin. Dù sao hắn cũng biết cách làm người của
Thanh Hoan. Nhưng dù thế nào hắn cũng không thể tưởng tượng được ý chí
của nàng yếu đuối như thế. Hắn đối xử với nàng không tốt sao? Vậy mà
nàng còn dám muốn Quân Vô Nhai?! “Ta đối xử với nàng không tốt, cho nàng chưa đủ nên nàng mới muốn quay về bên cạnh Quân Vô Nhai sao? Nói, nói
cho ta!”
Đối với sự chất vấn của hắn, Thanh Hoan chỉ mở to ánh
mắt như tro tàn nhìn hắn. Thân mình nàng co rút, vì Hoa Luyện đâm vào mà phản ứng theo bản năng, giọng nàng vỡ vụn “...Hoa Nhứ Nhi hại ta đến
nông nỗi này, Hoa Tam nhiều lần làm nhục ta, Hoa Nhị nhường ta cho người khác, Chẳng lẽ ngươi còn muốn ta cảm ơn ngươi đã thu con kỹ nữ này
sao!” Nếu như Hoa Nhứ Nhi có một chút lương thiện, Hoa Tam còn nửa phần
nhân tính, Hoa Nhị kiên trì một chút thì nàng đã không dây dưa người Hoa gia như vậy.
Vận mệnh của bọn họ do chính tay bọn họ lựa chọn.
Nhân quả luân hồi, còn phải nói sao? Sở dĩ nàng có thể đi đến bước này
chẳng phải là do bọn họ tự mình làm ra sao?
Trước đây Hoa Luyện
nghe lời mắng chửi khó nghe của Hoa Tam, không biết vì sao từ trong
miệng Thanh Hoan nói ra lại khiến lòng hắn đau đớn đến vậy.
“Mỗi người các ngươi cưng chiều Hoa gia đại tiểu thư lên tận trời, lại coi
ta như đống bùn trên đất mà tùy ý giẫm đạp. Ngươi cưới ta chẳng phải chỉ để chặn tâm tư của đệ muội ngươi sao? Ngươi cho rằng ngươi chuộc thân
cho ta, lấy ta làm vợ thì ta sẽ cảm động đến rơi nước mắt mà không truy
cứu chuyện trước kia nữa sao?” Thanh Hoan nhìn chằm chằm Hoa Luyện,
“Ngươi nhìn đi, ta cho ngươi biết, ngươi trăm phương ngàn kế để đem ta
từ Ỷ Hương viện về Hoa gia trang cũng vô dụng thôi, trừ phi ngươi giết
ta.”
Hoa Luyện nghe xong tức giận đến ngực phập phồng, nhưng
cuối cùng vẫn không xuống ay được. Hắn rút ra khỏi cơ thể nàng, mặc áo
ngoài vào, chạy trốn như bị đả kích rất nặng. Thanh Hoa vẫn lõa thể nằm
trên giường. Lúc Hoa Luyện rời đi không mặc quần áo cho nàng, nàng cũng
mặc kệ.
Một lúc sao có một tiếng bước chân rất nhẹ đến gần.
Thanh Hoan mở mắt trào phúng nhìn diện mạo tuấn lãng có chút bất an, nói “Chàng tới rồi.”
Hoa Nhị nhìn vào mắt Thanh Hoan, bỗng nhiên
cảm thấy chột dạ không dám nhìn thẳng vào nàng. Thanh Hoan chống nửa
người lên vẫy tay với Hoa Nhị. Tuy hắn chần chừ, nhưng lại không chịu
nổi cám dỗ, từ từ dựa sát vào nàng, Bộ ngực sữa no đủ, làn da như tuyết
trắng cùng với đôi chân mê người dụ dỗ hắn. Hoa Nhị không thể nhịn
xuống, như con sói đói nhào lên, gấp gáp hôn người Thanh Hoan. Đã rất
lâu hắn không gần nữ sắc rồi, từ sau khi nếm vị thân thể của Thanh Hoan
thì hắn không có hứng thú với bất cứ nữ tử nào khác.
Thanh Hoan
ngẩng đầu lên cho Hoa Nhị dễ hôn. Mười ngón tay mảnh khảnh của nàng chậm rãi sờ lên lưng của Hoa Nhị. Tuy hắn không có võ công, nhưng thân thể
lại rắn chắc có lực. Thể lực của hắn không hề thua Hoa Tam võ công cao
cường. Nhưng một nam nhân không hề có trách nhiệm, vì một nguyên nhân
nho nhỏ liền đầy nàng ra, sau đó lại bị nàng mê hoặc mà ra tay với chính đệ đệ ruột của mình. Nam nhân như vậy dù yêu nàng, mê muội nàng nhưng
có ích gì chứ?
Chẳng qua chỉ là hư tình giả ý mà thôi.
“Muốn cứu ta sao?” Nàng hỏi.
Hoa Nhị si ngốc gật đầu, hắn muốn cưới nàng, muốn cùng nàng quang minh
chính đại ở bên nhau. Bây giờ không có tam đệ thì sẽ không ai cản trở
bọn họ nữa!
“Nhưng nếu chúng ta muốn ở bên nhau thì đại ca và
muội muội của chàng làm sao bây giờ?” Giọng Thanh Hoan ai oán, ánh mắt
mỉa mai.
Nhưng Hoa Nhị chỉ lo hôn nàng, căn bản không hề nhìn
thấy ánh mắt chỉ nàng. Hắn nghỉ nghe thấy giọng bi thương khiến lòng
người tan nát của nàng. “Tam đệ không còn nữa nữa, không ai quấy rấy
chúng ta nữa rồi…”
“Phải không? Nhưng vừa rồi ta mới nằm dưới
thân đại ca chàng đấy... Nếu không phải ta kích cho hắn bỏ đi thì chàng
cho rằng chàng có thể chiếm được tiện nghi này sao?!” Nàng đẩy Hoa Nhị
ra, lạnh lẽo nói, “Lâu như vậy mà chàng vẫn vô dụng! Ta không cần nam
nhân như chàng!”
“Thất Thất……”
“Muốn độc chiếm ta thì chứng
minh cho ta xem đi!” Thanh Hoan nhìn chằm chằm mắt hắn, “Muốn cứu ta thì trước hết phải giết Hoa Nhứ Nhi, chứng minh chàng thật lòng! Ngay cả
Hoa Tam mà nàng ta cũng có thể giết thì cũng có nghĩa rằng trong lòng
nàng ta đã sớm không còn ba người ca ca các người rồi. Một khi đã như
vậy thì sao chàng không xuống tay trước chứ?”
Vẻ mặt Hoa Nhị
hoảng loạn, rõ ràng đã bị nàng lung lay. Bây giờ hắn đã không thể bình
tĩnh suy nghĩ nữa, nếu không cũng không đợi thật lâu sau khi Thanh Hoan ở cùng với Quân Vô Nhai mới đi nói cho Hoa Luyện. Nói đi nói lại thì dù
Thanh Hoan là người nói ra những lời này, nhưng đó cũng chính là suy
nghĩ từ đáy lòng của Hoa Nhị. Vốn dĩ hắn oán hận chính mình không đủ
quyết đoán, không thể bảo hộ Thanh Hoan. Thật vất vả hắn mới hạ quyết
tâm xuống tay với Tam đệ, nhưng rồi lại do dự. Bây giờ Tam đệ đã chết
nhưng hắn vẫn không thể hoàn thành tâm nguyện của Thanh Hoan…