Thanh Hoan đi theo
tiểu cô nương vào nhà tranh, tới một căn phòng nhỏ, tiểu cô nương ra
hiệu bảo nàng tự mình vào xem. Thanh Hoan hoang mang khó hiểu đi vào,
giây tiếp theo nàng chợt che miệng mình lại, sợ hãi kinh hô ra tiếng.
Người đang nằm trên giường kia, không phải là nàng sao?
Có lẽ nhìn thấy Thanh Hoan hoang mang, tiểu cô nương rất vui vẻ nói: “Đây
là cơ thể của tỷ, ta đã tìm nó rồi đặt ở đây, bây giờ tỷ đang trong
trạng thái du hồn, nhưng nếu tỷ có thể giúp quỷ hồn vừa đến đây đang ở
ngoài kia hoàn thành tâm nguyện, khiến nàng ấy cam tâm tình nguyện đi
qua cầu Nại Hà, thì tỷ có thể chữa trị cho nó.”
Thanh Hoan nhìn
tấm thân nát bét hư hỏng nằm trước mặt như thế. Nàng khẽ chớp hàng mi
làm rơi một giọt nước mắt, rồi được tiểu cô nương kia dẫn ra khỏi nhà
tranh.
Các nàng vừa đặt chân đến ngưỡng cửa, đã nhìn thấy một
người mặc xiêm y tơ tằm tinh xảo đứng cạnh cái bàn. Màu sắc y phục của
nữ tử vốn đã không thể nhận ra màu sắc, làn da lộ ra bên ngoài của nữ tử đều có vết thương đao kiếm, mái tóc đen dài xơ xác như rơm rạ, phía
trên còn rối tung dính đầy bùn đất. Tuy bẩn thỉu nhưng vẫn có thể nhìn
thấy đôi mắt xinh đẹp đang nhìn chằm chằm vào bếp lửa nấu canh.
Thanh Hoan đi qua hỏi: “Cô nương, cô làm sao vậy?”
Nữ quỷ kia chậm rãi ngẩng đầu nhìn qua, Thanh Hoan hít sâu một hơi, hóa ra nàng ta đã không còn diện mạo vốn có, dưới sự dơ bẩn kia gương mặt đã
bị hủy, máu thịt hỗn độn. Thanh Hoan không biết đã xảy ra chuyện gì,
muốn quay đầu hỏi tiểu cô nương, nhưng vừa xoay đầu đã phát hiện không
biết từ khi nào tiểu cô nương đã biến mất tiêu.
Nàng kiềm chế sự
sợ hãi và hoảng loạn trong lòng, vì nữ quỷ đến đã làm quỷ hồn sông Vong
Xuyên bắt đầu vùng vẫy kêu gào. Bọn họ đã quên mất chính mình đang đợi
ai, cũng quên mất chính bản thân họ là ai.
Nhưng mỗi khi có quỷ
mới đi qua cầu vẫn sẽ không ngừng gào khóc, hy vọng đó có thể chính là
người họ không thể bỏ xuống trăm ngàn năm qua. Bọn họ không biết bản
thân mình đợi nam hay nữ, là người thân hay người yêu, ngoại trừ việc
gào khóc thì đó chính là bản năng duy nhất của họ.
Màn quỷ khóc
sói gào kia đập vào màng tai khiến Thanh Hoan đau đớn. Nhưng dường như
nữ quỷ không nghe thấy, vẫn ngây ngốc nhìn đống lửa chằm chằm, Thanh
Hoan thấy dáng vẻ nàng đau khổ như vậy, trong lòng thật sự không nỡ liền hỏi lại: “Cô nương, vì sao cô lại đến đây?”
Nàng vốn là người
mềm lòng, nếu là tiểu cô nương khi nãy sẽ chẳng thèm hỏi chuyện xưa của
quỷ hồn, vì chuyện đó vốn chẳng có chút ý nghĩa nào.
Có lẽ vì
dung mạo của Thanh Hoan quá đẹp, hoặc là do giọng nói của nàng quá dịu
dàng, nữ quỷ lại im lặng một lát nhưng Thanh Hoan vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi.
Nàng là một cô nương dịu dàng lại hiền lành, nhìn nữ quỷ
trước mắt thê thảm như thế, nàng thật sự không thể nảy sinh lòng ghét bỏ với nàng ta. Huống chi, nàng có chỗ nào tốt hơn so với nữ quỷ chứ?
“Ta... Đến từ Ỷ Hương viện, nơi đó là chỗ giao thoa giữa triều đình và giang
hồ. Ta... Yêu, một người. Chàng đã cứu ta, ta...” Nữ quỷ nói chuyện ngắt ngãng, nàng đưa cặp mắt đục ngầu nhưng rất xinh đẹp nhìn Thanh Hoan,
huyết lệ dâng trào, từng giọt lăn xuống. “Công tử chàng ấy... Không yêu
ta, người chàng yêu, là kẻ khác, là một cô nương.”
Thanh Hoan mất một lúc lâu mới nghe nữ quỷ kể xong câu chuyện này.
Nàng tên là Thất Thất vốn là nữ nhi của một nhà nông cạnh bờ Trường Giang
cách Ỷ Hương viện không xa, từ nhỏ dung mạo đã xuất trần, bị phụ thân
một lòng muốn có nhi tử bán vào Ỷ Hương viện.
Tú bà nuôi nàng
đến năm mười hai tuổi liền đấu giá đêm đầu tiên của nàng, bị một Lão
viên ngoại mua được, lão ta có một sở thích kỳ quái, chỉ riêng cô nương ở Ỷ Hương viện đã có không ít người chết trong tay lão.
Thất Thất rơi vào tay lão, tất nhiên cũng chịu khổ không ít, may mắn khi tính
mạng nàng đang bị đe dọa thì được Vô Nhai công tử cứu giúp, hắn vốn là
trang chủ Lệ Kiếm sơn trang được người trong giang hồ hết sức sùng bái.
Công tử là người lương thiện, thấy nàng nhỏ tuổi nhưng nói chuyện rất hợp ý
nhau, vì thế bao dưỡng nàng, để nàng trở thành hồng nhan tri kỷ của hắn.
Quân tử đúng là quân tử, ở bên nhau tám năm nhưng hắn chưa từng chạm vào
nàng. Khi nàng mười lăm tuổi đã xinh đẹp động lòng người, công tử cũng
không hề động tâm.
Mãi về sau công tử mới nói, hắn sẽ không bao
giờ đến Ỷ Hương viện nữa, vì hắn muốn cưới vợ thành gia. Cho nên sai
người đưa ngân phiếu tới đủ để nàng chuộc thân, hy vọng nàng có thể
thoát khỏi tiện tịch, tìm một phu quân phó thác cả đời.
Nhưng công tử không hề biết, hoa khôi mà hắn nhất thời tốt bụng cứu giúp, sớm đã âm thầm yêu hắn!
Rõ ràng yêu hắn sâu đậm nhưng không thể nói cho hắn biết. Vì lúc nàng mười lăm tuổi mới biết đến tình cảm nam nữ, cũng là lúc biết hắn đã có người trong lòng.
Là thanh mai trúc mã lớn lên cùng hắn, Đại tiểu thư
của thế gia Khoái Đao. Đại tiểu thư xinh đẹp động lòng người, rạng rỡ
hoạt bát, chính là người mà công tử dịu dàng ôn nhu yêu.
Thất
Thất một lòng say mê cũng không nói ra, sau khi công tử không muốn gặp
nàng, nàng chưa từng cưỡng cầu. Chỉ trả ngân phiến về, không chịu nhận
lấy ân tình này của hắn. Tuy nàng là kỹ nữ, nhưng vẫn có vài phần cốt
khí.
Tất nhiên Thất Thất biết, nếu so với vị Đại tiểu thư thế gia Khoái Đao kia, nàng không hề có cơ hội để thắng. Đại tiểu thư có ba vị
huynh trưởng, mỗi người đều là nhân vật nổi danh, được phụ mẫu yêu
thương, trên giang hồ còn có danh xưng Khoái Đao Long Nữ, công tử đối
với nàng ấy lại càng thêm sủng ái.
Còn nàng chỉ là một kẻ bị phụ thân ruột thịt bán làm kỹ nữ đổi lấy một lượng bạc, so với Đại tiểu thư kia giống như mây với bùn.
Nhưng Thất Thất không thể ngờ rằng, chuyện nàng trả ngân phiếu đã bị Đại tiểu thư phát hiện. Nàng cũng không biết người công tử yêu lại là một kẻ
ghen tuông như thế!
Trong lúc đang ngủ, nàng bị ai đó bắt đi từ
trên giường, bịt kín đôi mắt, không biết đã phải chịu nhục bao lâu, nàng chỉ biết có mấy tên nam nhân, cũng không biết chúng là ai.
Thất Thất chỉ là một nữ tử mảnh mai, làm sao địch nổi người có võ công cao cường trong giang hồ?
Khi thân thể hoàn toàn bị phá hủy, lại bị lưỡi dao sắc bén phá hủy dung
mạo. Trước khi nàng chết nghe được Đại tiểu thư nói, nàng dám mơ tưởng
đến Vô Nhai ca ca, xứng đáng phải chết!
Sau khi Thất Thất chết,
thi thể chìm sâu dưới hồ nước. Công tử cho rằng nàng đã chuộc thân rời
đi, không hề điều tra. Còn thân thể lạnh băng của nàng bị vùi sâu dưới
lớp trầm tích, ngày qua ngày, năm này sang năm nọ.
“Ta muốn, có
được, tình yêu, của công tử.” Huyết lệ từ mắt nữ quỷ Thất Thất không
ngừng rơi xuống. “Ta muốn, nàng ta, chịu báo ứng.”
Khi nàng chìm xuống đáy hồ vẫn còn một hơi thở, nhưng nước bùn đã hoàn toàn lấp kín
miệng mũi, hít thở không được, há miệng kêu cứu cũng không thể.
Thanh Hoan thương nàng vận mệnh đáng buồn, khẽ thở dài, phủ lên bàn tay của nữ quỷ Thất Thất rồi nói: “Ta...”
“Cô, có thể giúp ta, không?” Nữ quỷ Thất Thất nhìn về phía nàng, rõ ràng là
giọng điệu cứng nhắc không cảm xúc, rõ ràng là khuôn mặt máu thịt hỗn
độn, nhưng Thanh Hoan lại nghe được sự cầu xin và mong chờ của nàng ấy.
“Tâm nguyện của nàng chưa xong, không thể qua cầu Nại Hà.”
Giọng nói của tiểu cô nương chợt vang lên trong đầu. Thanh Hoan hoảng sợ,
tiểu cô nương lại nói: “Tỷ đồng ý với nàng, là được rồi.”
Thanh
Hoan là một người kiên định, nếu đã chọn ở lại cầu sẽ không đổi ý. Nàng
dịu dàng nói với nữ quỷ Thất Thất: “Tất nhiên ta sẽ giúp cô.”
Nói xong, còn chưa kịp mỉm cười, trước mắt đã tối sầm. Nhưng chỉ cần chớp
mắt, nàng đã từ cầu Nại Hà đen tuyền, đường hoàng đứng trong một căn
phòng hoa lệ.
Trước mặt nàng có một phụ nhân trang điểm xinh đẹp, phẩy phẩy khăn tay với nàng, Thanh Hoan cẩn thận nghe xong, mới biết ả
đang nói về giá trị của nàng. Nàng quay đầu nhìn vào chiếc gương trong
phòng, tuy là gương đồng mờ nhạt, nhưng bên trong vẫn phản chiếu hình
dáng của một nữ hài bảy tám tuổi.
Thanh Hoan mất hồi lâu mới biết mình đang ở đâu. Giọng nói của tiểu cô nương lại vang lên trong đầu
nàng lần nữa: “Tỷ tỷ, tỷ phải nhớ kỹ, nhất định phải hoàn thành tâm
nguyện của quỷ hồn, chỉ cần không độc ác tàn nhẫn, không lấy mạng người
phàm, làm rối loạn đạo pháp thiên quy, thì thế nào cũng được. Nếu lần
này tỷ không thể làm quỷ hồn đầu thai chuyển thế, ân nhân kia của tỷ sẽ
chết!”
Chỉ cần nhắc tới người duy nhất đối xử tốt với mình, Thanh Hoan liền có một loại dũng khí mặc kệ tất cả. Nàng vốn là một nữ tử
tính cách nhút nhát, có thể chịu đựng sự sợ hãi mà quyết định ở lại cầu
Nại Hà, cũng đã phải dùng toàn bộ sức lực.