Thanh Hoan lạnh lùng nhìn Hoa Nhị cứ nói
lắp chữ nàng, giọng điệu muôn phần quyến rũ: "Nhị gia làm sao thế, nếu
thấy ta không vừa mắt thì đổi cô nương khác là được. Chỗ chúng tôi là Ỷ
Hương viện mà, chẳng có gì nhiều nhưng lại chẳng thiếu nữ nhân. Chỉ cần
Nhị gia đồng ý, bảo đảm có thể khiến ngài thỏa mãn."
Hoa Nhị cắn
răng, hắn muốn tạ lỗi với Thanh Hoan, nhưng xin lỗi thì được ích gì chứ? Hắn muốn đưa nàng đi nhưng hắn cũng biết mình không thể.
Chưa kể đến việc Tam đệ sẽ dây dưa, chính Thanh Hoan sợ rằng có chết cũng không đi cùng hắn. Nàng ở Ỷ Hương viện còn thoải mái hơn ở Hoa gia trang.
Thanh Hoan thấy hắn như vậy, khóe miệng cong lên thành một nụ cười: "Nhìn bộ
dạng Nhị gia thế này, đang tức giận sao? Chẳng lẽ do ta chọc giận ngài
à?"
"Thất Thất..."
"Ngài xem." Thanh Hoan dùng bàn tay
rảnh rỗi cởi bỏ dây buộc trước ngực, áo xuân mỏng manh rơi xuống, lộ ra
áo yếm trắng tựa tuyết.
Thanh Hoan nhìn chằm chằm Hoa Nhị, gằn
từng tiếng nói: "Vị thiếu gia vừa rồi chưa từng chạm qua nữ nhân, là ta
đã khai trai cho ngài ấy, nhưng cũng chỉ là gã trai tân, đến cùng vẫn
không bằng Nhị gia thương hoa tiếc ngọc. Tuy thân thể ta chẳng phải thứ
đẹp nhất ở đây. Nhưng nếu Nhị gia muốn tới, chỉ cần ngài không ghét bỏ
là được."
Trong lòng Hoa Nhị khó chịu, hắn cảm thấy toàn thân như bị đông cứng, trái tim như bị dày vò trong chảo dầu, đau khổ vô cùng.
"Nhị gia, ta hi vọng ngài nhớ kỹ..." Giọng điệu của nàng mềm mại, nàng đã
giả vờ làm thỏ trắng đủ rồi, có thể bắt đầu đại kế của nàng. Nếu còn
chần chừ không hoàn thành tâm nguyện, đợi đến lúc nàng tuổi già sắc
phai, sẽ rất khó hoàn thành.
"Ta ấy à, sở dĩ trở thành như bây
giờ, cũng phải cảm ơn ngài. Nếu không sao ta lại thông suốt được? Không
biết Nhị gia đã từng nghe qua câu nói, đôi tay ngọc vạn người gối, cánh
môi đỏ vạn người hôn chưa? Ta rất cảm kích Nhị gia, nếu không nhờ có
ngài, khuê phòng của ta sao lại rộn ràng được như hôm nay?"
Lời
này của nàng đơn giản chỉ muốn kích thích Hoa Nhị, hắn vốn là người dễ
mềm lòng. Bây giờ nàng càng sa đọa càng phóng túng, hắn sẽ càng hận đệ
đệ mình đã từng nhường nhịn bấy lâu nay.
Tình huynh đệ là cái gì chứ... Trước mặt nữ nhân và quyền thế chẳng đáng là gì. May mắn Hoa Nhị không phải người có tính tình kiên định, đợi một thời gian nữa, hắn có
thể hoàn thiện tâm nguyện của nàng.
"Thất Thất, Thất Thất!" Hoa
Nhị ôm đầu gọi tên nàng, đau khổ không thôi. Rất lâu sau hắn mới đưa tay ôm chặt Thanh Hoan vào lòng, điên cuồng hôn lên mặt mũi, thân thể của
nàng.
Thanh Hoan mỉm cười, ngưỡng cổ để hắn dễ dàng hôn cổ nàng,
lại cong người theo hắn. Lúc phân thân của Hoa Nhị đã dương cao chờ thời đến, Thanh Hoan lại kẹp chặt chân từ chối. Trong lúc này ý chí của nam
nhân là nhu nhược nhất, mấy năm nay ở Ỷ Hương viện, Thanh Hoan học giỏi
nhất, nàng sẽ không bỏ qua cơ hội.
Hơi thở như lan phả bên tai Hoa Nhị, giọng điệu mềm mại vang lên: "Nhị gia có muốn hay không đây?"
Hoa Nhị cuồng loạn mê say gật đầu.
Thanh Hoan dốc sức dịu dàng, quyến rũ hắn: "Nhị gia có muốn chúng ta mãi mãi ở cùng nhau không? Chính là cả đời ta đều hầu hạ mỗi Nhị gia, đi theo bên người Nhị gia. Cho đến lúc đó... Ta chỉ thuộc về một mình Nhị gia, nam
nhân khác đều không thể chạm vào ta, Nhị gia ngài cảm thấy có được
không?"
Sao Hoa Nhị dám nói không được, hắn nghĩ đến viễn cảnh
tươi đẹp kia, lập tức cảm thấy choáng váng. Hắn khao khát, lời nói từ
miệng Thanh Hoan trở thành sự thật, cho nên gật đầu mãnh liệt.
Thanh Hoan còn nói: "Nhưng còn Tam gia chắn giữa ngài và ta, phải làm thế nào đây? Ta rất sợ Tam gia sẽ lấy mạng ta, vì thế ngày đêm thấp thỏm, trằn
trọc không yên. Nhị gia, chẳng lẽ ngài cứ trơ mắt nhìn như vậy, không
quan tâm đến sao?"
Hoa Nhị bị mê hoặc, quan tâm ư? Quan tâm thế nào đây?"
"Nếu như không có Tam gia thì tốt rồi." Giọng điệu Thanh Hoan càng lúc càng
dịu dàng, dường như mật tan ra vậy. "Nhị gia, ngài nói xem có phải
không?"
Bầu không khí tốt đẹp, tên đã lên dây, đột nhiên Hoa Nhị
cảm thấy Thanh Hoan nói đúng. Lão Tam đúng là phiền phức, từ nhỏ đã được nuông chiều, chuyện diều giấy năm đó tuy do hắn ra tay trước, nhưng
không phải do Đại ca làm cho hắn sao?
Hắn cất trong phòng lại bị
Lão Tam trộm đi. Rõ ràng người sai là đệ đệ, cuối cùng hắn lại là người
bị phụ mẫu đánh, còn phải đồng ý từ đó về sau luôn phải nhường đệ đệ.
Vì thế hắn đều nhường Lão Tam, Lão Tam cũng ngày càng quá quắt. Những năm
gần đây Lão Tam gây ra biết bao nhiêu họa, đều do hắn và Đại ca ở sau
lưng du dọn cục diện rối rắm. Điều đáng giận nhất chính là Thất Thất,
hắn muốn nhất là che chở, bảo vệ và độc chiếm Thất Thất, Lão Tam cũng
muốn tranh...
Nếu không có Lão Tam thì tốt rồi! Hắn có thể độc
chiếm Thất Thất, Hoa gia trang cũng sẽ bớt đi một tai họa, nếu không có
Lão Tam thật sự rất tốt!
"Đúng, nếu không có hắn thì tốt hơn." Hoa Nhị nỉ nơn nói.
Thanh Hoan mỉm cười: "Vậy sao, Nhị gia giúp ta đi, không phải ngài nói yêu ta nhất sao? Chẳng lẽ lời này không phải sự thật? Ta bị Tam gia bắt nạt
thành như vầy, chẳng lẽ Nhị gia đã quên rồi sao? Là Tam gia đã đồng ý
đưa ta cho ngài, giữa đường lại đổi ý, là hắn có lỗi với ngài mà!"
Hoa Nhị càng nghe càng thấy đúng, Thanh Hoan thấy hắn lọt tai lời mình nói, nhất thời mỉm cười.
Nàng biết dù Hoa Nhị có chút khuyết điểm, nhưng hắn lại là một kẻ đa mưu túc trí. Nếu hắn muốn ám hại Hoa Tam, thực sự không cần nhiều công sức. Để
Hoa Nhị không đổi ý, mấy ngày sau nàng vừa gần gũi hắn vừa tiếp tục tiếp khách.
Tất nhiên là sau mỗi lần tiếp khách lại càng thân thiết
với hắn, đều ghé sát lỗ tai hắn tẩy não, nói rằng vì Hoa Tam nên nàng
mới lưu lạc đến tận đây. Là Hoa Tam bức nàng và nam nhân khác hoan hảo,
là Hoa Tam hại nàng. Hoa Tam đối xử với Nhị ca không tốt, đệ đệ như thế
thì có ích gì cho hắn?
Chừa được mấy ngày, Thanh Hoan đã nghe
được tin Hoa Nhị xuất môn kết giao bằng hữu, gặp ngực chấn kinh, khiến
Hoa Tam cũng liên lụy ngã ngựa gãy xương.
Nàng biết là do Hoa Nhị ra tay, cũng biết đây là sự dò xét của hắn. Vì Đại thiếu gia Hoa gia
còn ở đây, hắn không dám trực tiếp xuống tay. Vốn đã chẳng còn tình
huynh đệ, tất nhiên sẽ không còn sự bao dung và thẳng thắng.
Hoa
Tam không chết tâm, cho dù đã gãy xương còn muốn gặp Thanh Hoan. Nhưng
hắn không thể tự mình đến, Thanh Hoan chỉ còn cách tới Hoa gia trang.
Thường xuyên qua lại khiến con thú dữ trong lòng Hoa Nhị nổi điên, Lão Tam
không hề an phận, đã thành ra như thế còn tham muốn dục vọng!
Mỗi lần Thanh Hoan từ viện Hoa Tam rời đi, đều sẽ 'vô tình' đi ngang qua
người Hoa Nhị. Nàng nhìn hắn không chớp mắt, còn cố ý để lộ ra cơ thể
chồng chất vết thương cho Hoa Nhị xem, kích thích sự thù hận trong lòng
hắn.
Thật ra, Hoa Tam vốn cũng không thô lỗ như vậy, nhưng Thanh
Hoan lại dùng khuôn mặt vô tội chọc giận hắn. Có đôi khi Hoa Tam xuống
tay nhẹ nhàng, nàng lại cố ý gọi tên Hoa Nhị hoặc là Quân Vô Nhai dưới
thân hắn. Hoa Tam vốn là kẻ lòng dạ hẹp hòi, làm sao dung thứ được nàng, tất nhiên sẽ xuống tay nặng nề.
Vừa khéo đúng ý Thanh Hoan. Chỉ
là chút đau đớn xác thịt, nàng còn chịu được. Nhưng sự không cam tâm
trong lòng, vì sao bản thân lại không bản lãnh như thế?