Nghe xong lời Tam gia nói, Thanh Hoan lắc đầu liên tục: "... Tam gia,
xin ngài tha cho ta, ở Ỷ Hương viện còn rất nhiều tỷ muội xinh đẹp, chỉ
cần ngài muốn tất nhiên sẽ có người nguyện ý, ta không bán thân."
Lúc nói chuyện, toàn thân nàng run lên sợ hãi, kiên cường cắn chặt răng. Rõ ràng hàm răng đang đánh lập cập, nhưng vẫn giữ chặt vạt áo, ánh mắt
tràn ngập sự không phục nhìn Tam gia.
Tam gia bị dáng vẻ của nàng chọc cười, lời nói ra càng tàn nhẫn hơn:
"Đúng là mới mẻ, ta đã tung hoành trên giang hồ nhiều năm như vậy, lần
đầu tiên nhìn thấy hoa nương giống như nữ tử đàng hoàng. Hôm nay gia sẽ
không đi, còn muốn ngươi hầu hạ!"
Hắn không phải người dễ chọc giận, tất nhiên đâu thể kiên nhẫn nghe
Thanh Hoan giải bày, bàn tay xé gió lao đến. Xiêm y Thanh Hoan dùng để
che đậy cơ thể rách thành ngàn mảnh, nàng hét lên một tiếng. Đang muốn
dùng chăn gấm che lại, thì Tam gia đã nhanh hơn nàng ném sạch những
những thứ trên giường ra ngoài, ngay cả gối cũng không chừa lại.
Thanh Hoan sợ hãi nhìn hắn, không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì, nhưng
nàng cũng chẳng thắc mắc lâu, rất nhanh đã hiểu. Thân hình Tam gia cao
lớn, thoạt nhìn yếu đuối nhưng sau khi cởi y phục lại lộ rõ cơ bắp hết
sức săn chắc.
Hắn không thèm đôi co với Thanh Hoan, lập tức dùng thắt lưng trói chặt
hai tay nàng, buộc lên đầu giường. Hắn đưa tay tháo búi tóc trên đầu
nàng, ba ngàn sợi tóc đen nhánh rơi lả tả xuống người Thanh Hoan, ánh
mắt của Tam gia lập tức trở nên đen khịt.
Cũng là người tiêu tiền như nước, tất nhiên hắn không hề có ý thương hoa tiếc ngọc, xuống tay không phân biệt nặng nhẹ. Chỉ cần là nơi hắn
thích, đều hung hăng cắn qua, nếu Thanh Hoan kêu đau, hắn sẽ rất vui vẻ.
Hắn vọt vào thân thể Thanh Hoan, cưỡi trên người nàng, từ trên cao nhìn
xuống thưởng thức vẻ mặt đau khổ của nàng. Nhưng tâm tình đùa bỡn kia đã biến mất rất nhanh, Tam gia cũng đã từng chơi đùa không ít hoa nương,
hồng nhan tri kỷ rộng khắp thiên hạ, nhưng chưa ai có thể sánh bằng thân thể của Thanh Hoan.
Vốn muốn hạ nhục Quân Vô Nhai, nhưng sau khi nếm thử tư vị của Thanh
Hoan, Tam gia cảm thấy bản thân hắn chắc phải tranh giành với Quân Vô
Nhai một lần rồi.
Quân Vô Nhai cứ ngoan ngoãn đi cưới muội muội hắn, còn hắn thì tiếp nhận báu vật trời ban này, đúng là tốt mà!
Thanh Hoan tùy ý nghiêng đầu, để mặc cho Tam gia dây dưa trên người,
nước mắt của nàng chậm rãi lăn xuống khóe mi, rơi vào mái tóc đen mượt.
Tam gia cố tình đưa tay giữ chặt cằm của nàng, bắt nàng phải mở to chiếc miệng nhỏ nhắn, đẩy đầu lưỡi vào miệng nàng. Tựa như nàng chính là một
món ăn vô cùng ngon miệng, khiến hắn phải nhanh chóng nhai nuốt kẻo
người khác chiếm phần.
"Vì sao lại khóc? Đi theo gia có gì không tốt? Nếu có thể hầu hạ gia
thoải mái, không chừng còn thu ngươi làm thị thiếp đấy." Tam gia cắn cổ
Thanh Hoan: "Chẳng lẽ ngươi còn muốn là Trang chủ phu nhân của Lệ Kiếm
sơn trang sao? Gia huấn nhà họ Quân có viết, ai đảm nhận chức gia chủ
chỉ có thể cưới duy nhất một thê tử, hơn nữa gia thế phải trong sạch,
lưỡng tình tương duyệt, ngươi không đủ tư cách."
Thanh Hoan vô lực đẩy hắn ra, tuy đã bị hắn bóc lột hết sức lực, cũng
không thèm nhìn hắn, tựa như hắn là một thứ gì đó khiến nàng cảm thấy
ghê tởm.
Tam gia bị ánh mắt của nàng chọc giận, nói: "Gia làm ngươi là diễm phúc
của ngươi, thân phận đê hèn như ngươi mà cũng dám sĩ diện trước mặt ta
sao? Quyến rũ Quân Vô Nhai xong, còn dựng đền thờ trinh tiết à?"
Ngoài miệng nói xong, dưới thân càng vận động mãnh liệt hơn, máu của Thanh Hoan đã trở thành dầu bôi tốt nhất.
Chút đau đớn này đối với Thanh Hoan không là gì cả. Nàng tỏ ra đau khổ,
nhưng trong lòng lại hết sức cao hứng. Đúng là trời cao ban phúc, trong
lúc nàng đang buồn bã không biết phải làm gì để khiến Hoa gia và Lệ Kiếm sơn trang đoạn tuyệt quan hệ, vị Hoa Tam gia này lại tự dẫn xác đến
cửa.
Đây không phải là đang buồn ngủ thì có người đưa chăn gối ư!
Nếu chỉ dựa vào một cô gái yếu đuối như nàng, không quyền không thế,
ngay cả tự do cũng chẳng có mà muốn tay không hủy diệt giao tình giữa
hai nhà Quân, Hoa, chẳng phải là kẻ ngốc nói mớ sao? Ngoại trừ cơ thể
này, nàng còn có thể dựa vào cái gì.
Tại sao lại hèn mòn như thế, nhỏ bé như thế? Thanh Hoan không hiểu.
Vì sao nàng đi qua