Trong phòng bao im
lặng, Giang Ngật tinh tường nhận ra, sau khi nghe thấy vấn đề của mình,
cô gái sững sờ tại chỗ, dường như hoàn toàn không lường trước được anh
sẽ hỏi như vậy.
Trên thực tế, ngay khi vấn đề được nói ra anh đã thấy hối hận. Thân là một
nghệ sĩ, được fan yêu thích là chuyện hết sức bình thường, những năm gần đây, anh đã sớm quen với tình yêu cũng như ác ý mãnh liệt đến từ người
xa lạ. Vấn đề của bản thân quá kỳ quái, thậm chí khiến anh liên tưởng
đến mấy tình tiết trong phim tình cảm, chỉ những người đang yêu mới có
thể đào bới gốc rễ như vậy…
Điều này làm cho Giang Ngật giật bắn mình đứng lên, mà Giản Duy cũng bừng
tỉnh từ trong ngu ngơ, ánh mắt đuổi theo anh. Khoảnh khắc đó, anh lại
cảm thấy khẩn trương, cố tự trấn định, mỉm cười với cô, “Ngại quá, tôi đi toilet.”
Giang Ngật ra ngoài thật nhanh, gần như có chút giống chạy mất dép, mà khi
Giản Duy nhìn qua bóng lưng anh, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Vừa rồi
bản thân, đã bỏ qua cơ hội thổ lộ với nam thần?!
Có lẽ là khởi đầu trôi qua quá thoải mái, kế tiếp cuộc sống ở đoàn phim của Giản Duy vô cùng yên ả.
Rốt cuộc Lại Hiểu Sương cũng liên lạc với cô, không ngoài dự đoán, quả
nhiên cô ấy đã bị Chu Bội Bội đuổi. Cũng may Chu Tĩnh tận mắt chứng kiến biểu hiện của Hiểu Sương trong sự kiện thảm đỏ, đồng ý giữ cô ấy ở lại
làm việc bên cạnh mình, dù sao thì người chị em tốt của Giản Duy cũng
không cần gia nhập đoàn quân thất nghiệp.
Chỉ có điều Lại Hiểu Sương không thể ở lại đoàn phim, qua thu thập đồ dạc,
rồi lưu luyến chia tay với cô. Giản Duy cảm thấy ồn ào lần này, mình là
tới hỗ trợ cho bạn, kết quả cuối cùng Lại Hiểu Sương đi, ngược lại chỉ
còn mình mình độc chiếm cả phòng.
Sau đó vài ngày liên tục, cũng không có phân cảnh của Tròn Ung Ủng, Giản
Duy dứt khoát ngay cả trường quay cũng không tới. Cô nhốt mình ở trong
phòng, mỗi ngày ngoài học tập, ăn cơm, ngủ, cùng với ra cửa tản bộ lúc
chạng vạng, chính là bận rộn vì một sự kiện.
“Đêm lạnh” – phim truyền hình do Giang Ngật và Yên Như đóng chính, sắp lên sóng.
Lại Hiểu Sương từng trò chuyện với Giản Duy, đối với sự nghiệp của Giang Ngật mà nói, năm nay là một năm tương đối then chốt.
Thông thường mà nói, thời gian nữ minh tinh trong giới thành danh đều sớm hơn so với nam minh tinh cùng lứa. Giai đoạn hiện tại, sau 85 đã sản sinh
ra rất nhiều hoa đán có thể một mình đảm đương, ví dụ như Chu Bội Bội.
nhưng ngược lại, bên phía nam diễn viên lại hiện ra một cục diện lúng
túng gọi là “Tiểu sinh hoang*”.
*tiểu sinh hoang: ý muốn nói dàn tiểu sinh sau 85 chưa tìm được ai đảm đương được phim nam chủ (phim lấy nam chính làm trung tâm).
Nam minh tinh trước 85 tròn ba mươi, gần như đều đang không ngừng chiến đấu ở chiến trường điện ảnh hoặc là chính kịch, sau 85 và 9x rất khó để tìm ra một nam diễn viên có đủ danh tiếng, có thể gánh rating, một loạt
phim thần tượng không tìm được người đến đóng, chỉ có thể thông qua vài
người không quá nổi, sau đó hoa đán đến độc diễn chính*, gánh trách nhiệm kịch bản và rating.
*ý ở đây là những phim truyền hình nữ chủ (lấy nữ chính là nhân vật trung tâm tác phẩm)
Bàn luận một chút về phim nam chủ, nữ chủ. Chắc ai theo hoặc có quan tâm
đến C-biz cũng sẽ thấy hầu hết những drama hot hiện nay đều là phim nữ
chủ, nên mới nói hoa đán thì nổi tiếng nhanh hơn so với tiểu sinh cùng
thời là vậy.
Nhưng bây giờ xem ra, cục diện này rất nhanh sẽ thay đổi, những bộ phim
truyền hình được kỳ vọng năm nay, có đến bảy, tám bộ đều do các nam diễn viên sau 85 đảm nhiệm vai chính. Trong số đó có thể thành công mấy bộ,
có những ai bật được lên. Cho nên người trong nghề đã tiên đoán, năm nay sẽ trở thành bệ phóng của tiểu sinh.
Dưới tình huống như thế, Giang Ngật có thể trổ hết tài năng trong tình cảnh
cạnh tranh khốc liệt, thuận lợi trở thành một thành viên thượng vị hay
không, thì biểu hiện khá là quan trọng. Nếu như năm nay anh thua, đương
nhiên sang năm anh vẫn có thể tiếp tục quay phim, nhưng lúc đó, nói
không chừng giới giải trí đã tẩy bài một lần nữa. Trước là tất cả đều
không nổi, nổi lên cạnh tranh đều là tám lạng nửa cân, một khi có nam
ngôi sao trẻ tuổi có thể tự mình đảm đương một phía, phía đầu tư đã có
mục tiêu rõ ràng, đến lúc đó, cho dù có công ty hết sức nâng đỡ, thì cơ
hội Giang Ngật có thể nắm trong tay tài nguyên tốt đã giảm mạnh.
Người nổi tiếng có thể tiếp tục hưởng thụ tài nguyên tốt, thay đổi để càng
nổi hơn, người không nổi không chiếm được cơ hội tốt, càng khó bật lên.
Mà chênh lệch, chính là xuất hiện như thế.
Giản Duy nghe Lại Hiểu Sương nói mà như lâm đại địch, thêm vào đó hồi tháng
bốn, quả nhiên như mọi người dự đoán, Lâm Trạch Quần dựa vào “Đại hán phi yến” nổi lên một phen, trở thành nam diễn viên đầu tiên có dấu hiệu bật lên hàng nam thần thế hệ mới.
Đối với chuyện này, Giản Duy chỉ muốn vung tay hô to: thời gian không đợi
em, năm nay đã trôi quá nửa, nam thần anh phải nắm chắc đó!
Dưới sự mong đợi nóng bỏng của cô, cuối cùng “Đêm lạnh” cũng đến! Đây cũng là vai chính truyền hình đầu tiên trong đời Giang Ngật,
cũng là bộ phim đầu tiên trong năm nay, anh đảm nhiệm vai trò quan
trọng.
Là một fan hâm mộ trung thành, Giản Duy kích động chưa từng có, huy động
toàn bộ đồng bọn, thề phải bỏ hết nhiệt huyết cho bộ phim này!
Kiếp sống theo đuổi thần tượng nhiều năm nói cho Giản Duy biết, một fan yêu
idol, thật sự có thể rèn luyện ra các loại kỹ năng. Ví dụ như cô vì
Giang Ngật, học được PS, học được cắt video, thậm chí học được viết văn! Là thần đồng toán học, lần đầu tiên cô viết xong một bài đồng nhân về
anh, bản thân cũng bị cảm động, mặc dù hành văn có hơi bết bát…
Trong khoảng thời gian này, mọi người trong nhóm liên lạc mật thiết, mỗi ngày đều sẽ rút ra thời gian nhất định tụ chung một chỗ, thảo luận tuyên
truyền phim mới như thế nào, liều mạng vì các loại số liệu ra sao. Giản
Duy là vua kỹ thuật, chịu trách nhiệm P ảnh tuyên truyền thật đẹp, lại
cắt ra vài phân đoạn tuyên truyền phim dài ngắn khác nhau, góc nhìn
không đồng nhất, thuận tiện để mọi người an tâm sử dụng.
Cô cảm thấy cử chỉ của mình thật điên rồ, Giang Ngật chỉ ở trường quay
cách đây năm phút đường xe, mình còn bày đặt người thật thì không nhìn
tới, lại nhốt mình ở trong khách sạn P ảnh cho anh, tình cảm vừa sâu đậm lại cao thượng như vậy, chắc có thể trúng cử fan tốt nhất Trung Quốc đi chứ!
Đương nhiên, tình huống của đoàn phim cô cũng phải quan tâm, Lý Mộng – cô
nàng thiết kế thay thế Lại Hiểu Sương, trở thành đường dây hỏi thăm tin
tức tốt nhất của cô. Cô ấy nói cho Giản Duy, bất luận là Giang Ngật, Chu Bội Bội hay là Lâm Trạch Quần, mỗi ngày đều chuyên tâm làm việc, ít
nhất nhìn ở bề ngoài, tất cả đều bình thường.
Cứ như vậy qua một tuần, Giang Ngật cũng xin nghỉ rời khỏi đoàn, đi chạy các loại hoạt động tuyên truyền cho “Đêm lạnh”. Dường như tất cả đều rất thuận lợi, cô chỉ cần chờ “Đêm lạnh” đúng hạn lên sóng, mỗi ngày ủng hộ vai mới của nam thần, làm một fan hâm mộ vừa múa vừa hát vì thần tượng.
Nhưng Giản Duy không nghĩ tới, cũng đến giờ phút quan trọng này rồi, vẫn xảy ra biến cố.
Mà biến cố này là Lâm Trạch Quần.
Nguyên nhân gây ra là một phần bản thảo của phỏng vấn, Lâm Trạch Quần đang
hot, phỏng vấn về hắn cũng không ít, trước cô cũng không quan tâm, nhưng lần này thì khác, bởi vì trong bài phỏng vấn kia, có nhắc tới Giang
Ngật.
“Mặc dù là người mới diễn viên tốt nghiệp không lâu, Lâm Trạch Quần lại có thiên phú trời cho, ví dụ như lúc quay “Nếu không có tình yêu”, cậu ấy hợp tác với hai vị diễn viên Chu Bội Bội và Giang Ngật, Lâm
Trạch Quần không chỉ được đạo diễn và Chu Bội Bội khen ngợi hết lời, còn giúp đỡ chỉ đạo cho Giang Ngật – người xuất thân là ca sĩ, diễn xuất
không phải nghề chính.
“Có một lần lúc quay phim, bởi vì chuẩn bị không đầy đủ, Giang Ngật liên
tục NG rất nhiều lần, Lâm Trạch Quần không hề tức giận, kiên nhẫn nghiên cứu cùng Giang Ngật, cuối cùng giúp đỡ anh ấy cùng nhau hoàn thành phân cảnh này.
“Cùng lúc đó, Lâm Trạch Quần cũng không ngừng lấy tiêu chuẩn cực cao yêu cầu
mình, từ chuyện trong lúc quay phim không đi uống rượu vui đùa, có đôi
khi đi chơi cùng các nam diễn viên hợp tác, còn sẽ khuyên bọn họ đọc
kịch bản nhiều hơn, chọc cho tất cả mọi người trêu chọc cậu ấy, tuổi còn trẻ đã lấy lão tiền bối làm chuẩn, xem ra lại là người diễn đến ngốc
rồi.”
Giản Duy đọc hết, gần như là trợn mắt há hốc mồm. Phân cảnh bên trong nhắc
tới kia mình biết rõ, Lý Mộng đã nói với mình, đó là một cảnh rất phiền
toái, hơn nữa ngày đó Giang Ngật đã quay liên tục cả ngày, vô cùng mệt
mỏi, Lâm Trạch Quần lại vừa mới bắt đầu làm việc. Nhưng ngay cả như vậy, nguyên nhân NG, cả hai cũng là mỗi người chiếm một nửa, vốn không phải
như trong đây nói!
Còn cái đoạn cuối cùng kia, thì đúng là không còn gì để nói. Mặc dù không
hề trực tiếp điểm danh, nhưng liên lạc với dòng chữ, “Nam diễn viên hợp
tác” rất rõ ràng chính là chỉ Giang Ngật. Giản Duy nhớ tới ngày đó Giang Ngật châm chọc hắn ta, vững tin đây là sự trả thù của Lâm Trạch Quần.
Bí Đỏ-chan ở wechat tức miệng chửi ầm lên, “F*ck, tại sao có thể có người hèn hạ như thế! Tớ lăn lộn trong giới nhiều
năm, chưa từng thấy qua bài phỏng vấn trực tiếp kéo giẫm đối tượng hợp
tác như thế này! Thật ghê tởm! Bỉ ổi!”
Giản Duy lý giải được phẫn nộ của cô ấy. Thông thường thì, tất cả mọi người
lăn lộn trong giới, cho dù quan hệ thật sự không tốt, trên hình thức
cũng phải miễn cưỡng cho có lệ, nhất là liên quan đến lĩnh vực chuyên
nghiệp. Ví dụ như Chu Bội Bội có cùng Giang Ngật náo loạn mâu thuẫn,
nhưng có mặt phóng viên, cũng sẽ khen ngợi diễn xuất của anh xuất sắc,
làm việc chuyên nghiệp, Giang Ngật cũng làm như thế. Trên thực tế, ngay
cả ảnh đế thành danh nhiều năm, cũng rất ít khi phê bình một diễn viên
mới diễn xuất kém trước mặt truyền thông.
Nhưng Lâm Trạch Quần lại làm như thế. Hoặc nên nói, đoàn đội của hắn ta làm như thế.
NG nhiều lần, nói là diễn xuất không tốt, trong lúc quay thì ra ngoài uống rượu, nói là không chuyên nghiệp. Giang Ngật thân là diễn viên, hai tố
chất quan trọng nhất trong nghề nghiệp, đều bị hắt cho một chậu nước
bẩn.
Điểm chết người nhất là, bản thảo này còn không phải kiểu chỉ phát trên
mạng, mà là tạp chí phỏng vấn, hơn nữa còn là một tạp chí có lượng tiêu
thụ cực cao ở Bắc Kinh bản địa, điểm nhắm đến không phải là cư dân mạng, mà chủ yếu là đám đông.
Nó hủy hoại hình tượng của Giang Ngật trong lòng công chúng! Còn chọn đúng thời điểm anh ấy sắp có phim lên sóng!
Lý Mộng nói, buổi chiều và tối nay Giang Ngật không có phân cảnh, người
không ở trường quay. Giản Duy hoài nghi anh trở về phòng, nhưng loại
chuyện đến cửa tìm người này cô còn chưa làm được, huống chi trong lòng
có một âm thanh khác nói cho cô biết, vào lúc này anh ấy hẳn sẽ không
nhốt mình trong phòng.
Cô vòng quanh khách sạn mấy vòng, đột nhiên nhớ ra, trong một lần phỏng
vấn Giang Ngật đã nói, lúc tâm trạng của mình không tốt, thích đi đánh
tennis.
Giản Duy còn nhớ, gần khách sạn có một sân tennis.
Thời điểm đúng chạng vạng, ánh chiều tà tỏa ra một vòng, chấn động rớt xuống kim quang vạn trượng. Xung quanh trống trải, người ấy đứng ở trong sân
tennis, mặc áo ngắn quần ngắn, lộ ra cánh tay rắn chắc và bắp chân. Động tác của anh rất mạnh mẽ, mỗi một lần nhảy lấy đà đều thập phần dùng
sức, tay phải vợt tennis chính là cánh của anh, như chú chim ưng oai vệ.
Trời chiều chiếu sáng Giang Ngật, trong nháy mắt có lúc, anh giống như đang bay lượn trong kim quang vạn trượng.
Giản Duy nhìn anh, không chớp mắt. Bước chân càng ngày càng gần, dáng vẻ của anh cũng càng ngày càng rõ ràng, cô rất cẩn thận ẩn núp, bản thân cũng
không hiểu vì sao, chỉ là muốn chậm một chút bị anh nhìn thấy, trong lúc đó mình có thể nhìn anh nhiều hơn.
Chợt nghe một trận tiếng gió, vật gì đó bay tới cô, Giản Duy còn chưa phản
ứng lại, một quả bóng nện thật mạnh về phía trước, dưới lực phản tác
dụng bay lên, thẳng tắp đập vào sau lưới sắt!
Chân Giản Duy mềm nhũn, ngã ngồi dưới đất.
Lúc này Lâm Hạo mới phát hiện ra cô, kinh ngạc: “Cô Giản, sao cô lại tới đây?”
Giang Ngật vòng qua lưới bóng, vài bước đi đến trước mặt Giản Duy, nhìn cô từ trên cao xuống. Giản Duy ngơ ngác cùng anh nhìn nhau, một lúc lâu sau
mới nuốt nước miếng, “Hù, hù chết em rồi.”
Bởi vì phản quang, nhìn không rõ vẻ mặt Giang Ngật, anh dừng một chút, đưa
tay phải về phía cô. Giản Duy nắm lấy, mượn lực đứng lên, chưa tỉnh hồn, lại nghe thấy anh nói: “Xem em lần sau vào thời điểm này còn dám lén chạy vào không.”
Giản Duy ngẩn ra, hả, có ý gì?
Cô thất thanh nói: “Anh cố ý?”
Giang Ngật không để ý đến cô, bước đến chỗ bên cạnh, chỗ đó để nước và khăn
lông. Anh ngẩng cổ tu ừng ực non nửa bình, lại lau mồ hôi, lúc này mới
xoay người nhìn về phía Giản Duy.
Cô gái còn đứng ở đó, mím môi không nói một lời, dáng vẻ oan oan ức ức.
Lâm Hạo không nhìn được, giải thích: “Mới vừa rồi là quá nguy hiểm, lực đạo của tennis rất lớn, nếu anh Ngật
không hề chú ý tới cô, hoặc là đổi thành người kỹ thuật kém, cô sẽ rất
dễ bị ngộ thương! Cô Giản lại không phải người ngoài, muốn nhìn anh Ngật chơi bóng, thì cứ vào thoải mái!”
Giản Duy sững sờ, ủy khuất ngập tràn lập tức biến thành đuối lý, cô cẩn thận liếc sang Giang Ngật một cái, “Không phải em cố ý, chủ yếu là anh đánh rất đẹp mắt, em không cẩn thận liền nhìn đến mê mẩn…”
Động tác của anh dừng lại, Giản Duy đã phát hiện bản thân lỡ lời, bắt đầu ảo não. Lâm Hạo lại bắt đầu nén cười, còn làm ra vẻ ho một tiếng, một cái
liếc mắt lạnh te của Giang Ngật lướt qua, cậu ta lập tức nhìn trời gì
đó, “Aiza, đột nhiên tôi thật muốn đi nhà xí. Hai người nói chuyện trước đi, tôi đi rồi về ngay.”
Trợ lý chạy rất nhanh, trên sân bóng vắng vẻ chỉ còn lại hai người. Giản
Duy cứ nhìn vào mũi chân mãi không nói lời nào, Giang Ngật dò xét cô
trong chốc lát, đột nhiên cười một tiếng, “Lúc này em lại không né tôi?”
Hả? Giản Duy sửng sốt.
Giang Ngật ngồi xuống bậc thang, hai tay đặt ở đầu gối, trạng thái thả lỏng. Đầu hơi nghiêng, anh nhìn Giản Duy chăm chú, “Gần đây em không hề xuất hiện, chẳng lẽ không phải đang trốn tôi?”
Giản Duy: “Em… Tại sao phải trốn anh?”
Giang Ngật rảnh rang nói: “Ai biết được, có lẽ là sợ tôi hỏi lại em, vì sao thích tôi.”
Hai giây sau Giản Duy phản ứng lại, hiểu được ý tứ của anh.
Anh ấy cảm thấy, vấn đề đêm đó của anh, làm cho mình thẹn thùng, cho nên ngay cả trường quay mình cũng không dám đi sao?
Nhưng mà…
Giản Duy chớp mắt mấy cái, nhìn Giang Ngật, “Lẽ nào, không phải là anh trốn em trước?”