“Được chứ.” Giản Thác rút luôn di động ra mà không hề do dự, “Về sau không tìm được ai mắng Tiểu Chấn, em cứ việc tìm anh.”
“Không sao đâu anh, chuyện nhỏ này tự em cũng có thể làm được, không cần phải
phiền đến anh Giản ạ.” Lục Phồn Tinh cười duyên. Lại nhìn thấy tay phải
của Giản Thác đang được băng bằng gạc, rành rành là bị thương, cô bèn
hỏi: “Ơ, anh Giản, tay anh bị làm sao thế?”
“Lúc cắt quả
bơ, anh không tập trung nên cắt vào tay.” Giản Thác hời hợt kể về nguyên cớ, “Vết thương nhỏ ấy mà, dăm ba hôm là khỏi thôi.”
Lục Phồn Tinh ‘à’ một tiếng, không tiện hỏi anh vì sao mất tập trung khi
cắt trái cây. Cô quét mã QR của Giản Thác, thấy tên Wechat của anh là
Giản Thác, ảnh đại diện là đại dương xanh thẳm, thì không khỏi thích
thú.
Phong cách của nam thần thật sự rất đơn giản, rất thẳng thắn.
“Anh Giản ơi, ảnh đại diện của anh ‘trung niên’ thật đấy.” Lục Phồn Tinh không kìm lòng được, cất lời bông đùa.
“Anh ấy đã là ông chú trung niên rồi còn gì.” Giản Chấn đang mặt nặng mày
nhẹ liền cười khẩy: “Cô gái nào muốn thêm Wechat cũng không từ chối,
trung niên gì mà chỉ được có vậy.”
“Thêm số của bạn gái
em nên em bắt đầu hẹp hòi đấy.” Giản Thác vui vẻ nhìn cậu em trai bướng
bỉnh của mình, lại nói đùa với Lục Phồn Tinh: “Phồn Tinh, sau này anh em mình năng trò chuyện vào nhé, trị cho chừa cái thói nhỏ nhen của nó.”
“Vâng ạ, chat ngượng* đi ạ.”
*Chát ngượng là ngôn ngữ thịnh hành trên mạng, mang ý là trò chuyện một cách
ngượng ngùng khiến cho bầu không khí trở nên hết sức tẻ nhạt. Trò chuyện qua mạng đối với nhiều người mà nói là việc thật đơn giản, hai người có thể nói với nhau chút ít nội dung gì đó với thời lượng một hai tiếng
đồng hồ. Nhưng đối với một số người thì muốn chuyện trò với nhau thực sự là việc rất khó khăn, gặp phải một người không biết cách nói chuyện thì câu chuyện sẽ rất dễ đi vào chỗ bí, nhưng bởi do nguyên nhân nào đó mà
trò chuyện vẫn phải tiếp tục. Kiểu trò chuyện ngượng ngùng như vậy được
các bạn trên mạng gọi là “chát ngượng”
“Chát ngượng?” Giản Thác không hiểu ngôn ngữ mới của giới trẻ bọn họ.
Lục Phồn Tinh còn chưa giải thích thì Giản Chấn đã cướp lời: “Ý là việc tán gẫu khiến người ta lúng túng, nói thẳng toẹt ra là chính là cống ngầm
không thể vượt qua giữa trung niên và cánh trẻ đấy. Nhẹ nhàng thì câu
chuyện có thể bị dồn vào chỗ bí, sau cùng thật sự không nói chuyện được
nữa thì điên cuồng gửi biểu tượng cảm xúc, cuối cùng người trung niên
lấy cớ có việc gấp, sau đó gửi hai cái ảnh tạm biệt. Kết thúc buổi
chuyện trò.” Đoạn, anh ta quay sang ân cần dạy bảo Lục Phồn Tinh: “Thế
nên, em nói chuyện với kiểu ông chú như này chán phèo. Anh ấy có một
đống biểu tượng cảm xúc như hoa sen, hoa mai, chuyên dùng để đối phó với các cô gái nhỏ như bọn em đấy.”
Lục Phồn Tinh cạn lời. Trời xanh ơi, vì sao cô lại có một người bạn trai ấu trĩ thế này chứ?
“Dạng cô gái nhỏ như bọn em thì sao? Bọn em cứ thích ông chú độ lượng, không
độc mồm độc miệng như anh Giản đấy. Đây gọi là bao dung, anh hiểu
không?”
“Bao dung gì? Bảo anh ấy mua bao (túi) thì có.”
Giản Thác thích thú nhìn cặp đôi đấu khẩu, chỉ vào Giản Chấn và hỏi Lục Phồn Tinh: “Nó vừa mới ngủ dậy à? Vẫn còn chưa hết ngái ngủ?”
“Ngái ngủ gì đâu anh, anh ấy căn bản là còn chưa đi ngủ kìa.” Nói đến đây,
Lục Phồn Tinh có cả sọt bức xúc muốn trút ra, bắt đầu báo cáo với Giản
Thác: “Anh Giản, anh bảo anh ấy giùm em với. Anh ấy vẽ bản thiết kế hai
ngày hai đêm không ngủ, lúc nào thật sự không thức nổi nửa, cùng lắm chỉ ngả lưng lên sô pha chợp mắt một tiếng. Chẳng khác gì kẻ điên, thế nào
cũng không lay chuyển được. Anh xem, anh ấy như này, thức đêm sắp thành
quỷ đến nơi. Nếu không phải em bắt anh ấy gội đầu trước khi ra khỏi cửa
thì nom anh ấy còn phát sợ luôn.”
“Nhìn kỹ trông đúng
thật là thiếu ngủ.” Giản Thác quan sát kỹ cậu em trai của mình, lại cau
mày khiển trách: “Sao em lại thế? Dù em còn trẻ nhưng thân thể không
phải là sắt thép. Em dốc sức làm việc không sai, nhưng cái gì cũng phải
có mức độ thôi.”
Giản Chấn bỏ ngoài tai những lời cằn
nhằn của anh trai, chỉ đáp: “Nói cứ như hồi trẻ anh không thức đêm không bằng. Hình như lúc đó, anh còn thức đêm kinh hơn thì phải.”
“Em giống được anh sao?” Giản Thác đanh mặt, “Nếu anh mà có cô bạn gái chu
đáo như Phồn Tinh thì hồi ấy anh đâu đến nỗi tự sa đọa như vậy?”
Hai anh em lời qua tiếng lại gay gắt. Lục Phồn Tinh không dám hó hé. Nghe
những lời này của Giản Thác, cứ cảm thấy như có chuyện xưa trong đó.
Anh trai nổi cáu, Giản Chấn rốt cuộc không dám cãi lại, chỉ dựa vào lưng
ghế, đáp: “Được rồi, em thông cảm cho anh nên không bắt bẻ anh nữa.”
“Cất cái sự cảm thông rẻ tiền của em đi!” Giản Thác đã ở bên bờ vực nổi cơn
thịnh nộ, nhưng ngại có Lục Phồn Tinh ở đây, anh vẫn bình tĩnh ‘lên lớp’ Giản Chấn: “Ngủ đúng giờ vào, bình thường tranh thủ thời gian thì lúc
nước đến chân đã không phải nhảy. Phồn Tinh, em giúp anh trông chừng nó. Nếu nó còn làm việc, nghỉ ngơi lung tung nữa, em cứ nói với anh bất cứ
lúc nào.”
“Vâng ạ.” Giản Thác nghiêm khắc và đanh thép thế này khiến Lục Phồn Tinh thầm run sợ, bởi vậy không dám lắm mồm nữa.
Bầu không khí sau đó của bữa cơm, trái lại rất nhẹ nhàng thoải mái. Trên
người Giản Thác có một loại ma lực, bữa cơm luôn rôm rả khi có anh ở
đây. Mỗi lần Lục Phồn Tinh cảm thấy thật sự không còn lời nào để trò
chuyện với anh thì anh lại đưa ra một chủ đề rất đúng lúc, khiến bầu
không khí lại một lần nữa trở nên sôi động.
Giản Chấn
giận dỗi anh trai mình, nên nói ít nhất. Đôi khi, bầu không khí đang
vui, anh ta lại bắt đầu nói năng xách mé. Lục Phồn Tinh thật sự muốn
niêm phong cái miệng của anh ta lại.
Có điều, nhìn chung
Lục Phồn Tinh vẫn rất hài lòng với bữa cơm này. Suy cho cùng thì hai
người đàn ông dùng bữa với cô đều là những anh chàng đẹp trai bậc nhất.
Tối này, rõ ràng cô là đối tượng được các thực khách nữ khác hâm mộ nhất trong nhà hàng.
Lúc sắp ăn xong, di động của Giản Thác đổ chuông. Anh bắt máy, sau đó mặt mày tái đi.
“Con đến ngay đây.”
“Có chuyện gì ạ?’ Giản Chấn cũng nhìn ra sắc mặt khác thường của Giản Thác.
“Bữa này kết thúc ở đây thôi!” Giản Thác gọi người phục vụ tới, nét mặt nặng nề, “Ông bị ngã cầu thang, đang bị sốc. Tình hình không tốt cho lắm,
anh em mình đến bệnh viện xem sao.”
Nghe nói ông nội gặp
chuyện, sắc mặt Giản Chấn cũng xấu đi. Thanh toán xong, ba người vội vã
ra khỏi phòng ăn. Giản Thác bị thương không thể lái xe, tài xế của anh
lại đỗ xe ở chỗ hơi xa. Anh nóng ruột, không muốn đợi nữa bèn ngồi lên
xe Giản Chấn.
Lục Phồn Tinh định đi theo họ, nhưng Giản
Chấn không muốn cô tới những nơi như bệnh viện, một mực không cho cô
theo. Lục Phồn Tinh đành lật đật chào tạm biệt họ, tự bắt xe về nhà.
Sau khi về đến nhà, cô chuyện trò một lúc với bố mẹ mình về tình hình gần
đây của phòng vẽ tranh. Bố mẹ cô nhắc đến Giản Chấn, cô cũng không giấu
giếm, mà kể chuyện cả hai đã làm lành, tối hôm nay hai người họ còn đi
ăn cơm với anh trai anh ta.
Mẹ Lục Phồn Tinh rất có thiện cảm với Giản Chấn, bà thấy mừng khi nghe con gái nói rằng hai người đã làm hòa.
Lục Phồn Tinh yêu ai yêu cả đường đi lối về, cô lo cho ông nội Giản Chấn,
nhẩm tính thời gian thấy cũng đã được một lúc lâu, hẳn là hai anh em
Giản Chấn đã đến bệnh viện, cô liền gửi tin nhắn hỏi thăm qua Wechat.
Giản Chấn không trả lời. Lục Phồn Tinh đoán có lẽ anh ta đang thăm ông
nội, không rảnh xem di động.
Tuy nhiên, Giản Chấn không chỉ không nhắn lại ngay mà kết quả là suốt đêm hôm đó cũng không trả lời tin nhắn của cô.
Sáng hôm sau, Lục Phồn Tinh cảm thấy rất lạ, bèn gọi luôn cho Giản Chấn.
Kết quả là lời nhắc anh ta đang tắt máy.
Lục Phồn Tinh lấy làm kỳ quái, thế là quyết định gửi tin nhắn cho Giản Thác. Lúc cô đang gõ chữ thì Lí Âu gọi điện thoại đến.
Lục Phồn Tinh nghe máy.
“Phồn Tinh, có chuyện rồi, em mau đến bệnh viện trung tâm thành phố đi. Tối
qua, lão Giản với anh Giản đâm phải cái xe xây dựng, xảy ra tai nạn giao thông rồi.”
Đầu óc Lục Phồn Tinh nhất thời trống rỗng, suýt nữa làm rơi di động trên tay, “Hai người họ thế nào rồi anh?”
Trái tim như bị một bàn tay tàn nhẫn vô tình bóp nghẹn. Lục Phồn Tinh sợ sẽ nghe được tin dữ.
Cô mong Lí Âu có thể nói với cô rằng, tuy hai anh em Giản Chấn bị thương nhưng vẫn bình an vô sự.
“Lão Giản bị thương nhẹ, nhưng… anh Giản Thác thì không mấy lạc quan, hiện
vẫn đang nằm trong phòng ICU*, chưa qua giai đoạn nguy hiểm.”
*Phòng ICU: Phòng cấp cứu thực hiện kỹ thuật chăm sóc đặc biệt.